Chương 22
Ngoài Canvas Town, còn có rất nhiều bài hát tiếng Quảng.
Âm nhạc trong tai nghe tạo ra nơi trú ẩn an toàn, cho phép họ trốn vào đó trong thời gian ngắn.
Nhưng dù sao vẫn phải trở về hiện thực.
Lúc Lục Tư Việt lấy tai nghe lại, cằm Lý Tích Thần đặt lên đầu gối, thấp giọng nói: “Hình như anh rất thích các bài hát tiếng Quảng.”
“Nghe những bài này lớn lên mà.” Lục Tư Việt nói.
“Anh là người ở đâu vậy?” Lý Tích Thần không dám nhìn anh.
Lục Tư Việt nói: “Nam Nghi.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Thành phố ven biển.”
“Vậy anh biết nói tiếng Quảng không?”
“Biết.”
Lục Tư Việt cất tai nghe, lại cất điện thoại vào túi.
Anh nghiêng mặt nhìn Lý Tích Thần, khuôn mặt to bằng bàn tay chôn ở giữa đùi, đôi mắt trong trẻo lay động không ngừng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh dùng tiếng Quảng gọi một tiếng: “Lý Tích Thần.”
“Hả?”
Lý Tích Thần nhìn nhau với anh, ánh sáng lưu chuyển trong sóng mắt hai người.
Anh nhếch môi cười khẽ, ánh mắt cong lên, bỗng nhiên ghé sát vào Lý Tích Thần, sợ tới mức mắt Lý Tích Thần chớp không ngừng.
Làm… làm cái gì vậy?
Ánh mắt Lý Tích Thần chớp đến mức thấy xót, đối diện với khuôn mặt đẹp trai đột nhiên tới gần, cô có chút không biết làm sao.
Một lát sau, hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, là tiếng Quảng mang theo ý cười: “Ngủ ngon, mơ một giấc mơ đẹp.”
–
Ngày đó Lục Tư Việt nói tiếng Quảng quá êm tai, thế cho nên Lý Tích Thần đã tìm mấy bộ phim Hồng Kông trên mạng để xem.
Xem xong lại cứ cảm thấy thiếu chút mùi vị.
Sau đó thì cũng bỏ qua chuyện đó, nhưng mà khoảng thời gian ấy cô rất thích nghe bài hát tiếng Quảng.
Một ngày trước khi tiến hành lần tư vấn thứ ba, Lý Tích Thần nhận được wechat của đạo diễn Tống.
[Tích Thần, đây là kịch bản tôi đã sửa, cô xem một chút.]
Cô mở ra xem, khác biệt không lớn lắm so với ban đầu, chỉ sửa lại một vài điểm rất nhỏ, trong đó có một số lỗ hổng lúc cô viết kịch bản không chú ý tới.
Cô cảm ơn đạo diễn Tống trên wechat, đạo diễn Tống nói cô khiêm tốn, phải là ông cần tự mình nói lời cảm ơn với cô mới đúng, hỏi cô khi nào có thời gian, ra ngoài ký hợp đồng một chút, nhân tiện bày tỏ lòng biết ơn, muốn mời cô ăn một bữa cơm.
Lý Tích Thần suy nghĩ một chút, định thời gian vào hai giờ chiều hôm tư vấn.
Dù sao cũng phải ra ngoài, không bằng giải quyết một lần luôn.
Đạo diễn Tống không nghĩ tới cô hẹn sớm như vậy, nói một tiếng bảo bộ phận pháp vụ tăng ca làm hợp đồng rồi cùng cô quyết định địa điểm gặp mặt.
Cuối cùng Lý Tích Thần trả lời lại bằng một sticker cảm ơn.
Sau khi kết thúc lần tư vấn trước, Lý Tích Thần vẫn luôn làm theo lời Kỳ Mân.
Mười phút vận động mỗi ngày được cô sắp xếp vào mười giờ tối, hít đất quá khó khăn, cô bèn đổi thành Burpee, sau đó phát hiện không có một môn thể thao nào thân thiện với đồ phế vật vận động như cô, nên chỉ đơn giản là thay đổi thử xem thôi, mỗi lần vận động xong đều đổ mồ hôi, tắm rửa một cái rồi đi ra uống một ly sữa nóng.
Nếu cố gắng, cô có thể thiếp đi trong môi trường không có ánh sáng khi bật Weightless, nhưng vẫn sẽ dậy sớm.
Ví dụ như ngủ lúc mười hai giờ, rất có thể cô sẽ tỉnh lại vào lúc hơn một hoặc hai giờ, sau đó lại rơi vào vòng luẩn quẩn.
Nhưng nó cũng tốt hơn nhiều so với trước đây.
Cô lấy lại được sở thích đọc sách.
Nhưng mà vẫn không thể tập trung sự chú ý, xem hơn mười trang thì đã thất thần. . Truyện Nữ Phụ
Cuối cùng cũng đến thứ tư.
Trịnh Vân Phàm và Cố Từ đúng giờ có mặt dưới lầu nhà cô.
Lúc Lý Tích Thần xuống lầu, hai người bọn họ lấy trạng thái “Vua không gặp vua” đứng đưa lưng về phía nhau, Trịnh Vân Phàm cúi đầu nghịch điện thoại di động, Cố Từ đeo tai nghe đứng ngẩn người.
Lý Tích Thần ở phương diện tình cảm mặc dù ngơ ngơ, nhưng cũng có thể cảm giác được bầu không khí giữa tình cũ của hai người bọn họ, điều này đối với cô mà nói không tốt chút nào.
Nhưng cô chỉ có hai người bạn tốt này.
Lúc có Cố Từ, Trịnh Vân Phàm yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, trên đường đến phòng tư vấn, Lý Tích Thần có nói chuyện với Cố Từ vài câu.
Đơn giản là hỏi cô xem tình huống thế nào, Lý Tích Thần trả lời trước sau như một: Vẫn ổn.
Cố Từ hỏi cô có muốn nhận việc hay không, Lý Tích Thần nói chuyện của đạo diễn Tống, tất cả phải chờ ký hợp đồng này rồi nói sau.
Vì thế hai người quyết định buổi chiều cùng cô đi gặp đạo diễn Tống.
Lý Tích Thần:…
Trong một bầu không khí khá tốt, cô lại đến [Phòng tư vấn tâm lý Lạc Gia].
Sợ Cố Từ và Trịnh Vân Phàm chờ nhàm chán, cô bảo hai người đi dạo xung quanh một vòng, kết quả hai người vô cùng ăn ý nói: “Cậu làm chuyện của cậu, mặc kệ chúng tớ.”
Lý Tích Thần:…
Lần thứ ba bước vào phòng tư vấn tâm lý, cô vẫn có chút khẩn trương, nhưng sau khi đi vào nhìn thấy Kỳ Mân, trong lòng không hiểu vì sao lại buông lỏng cảnh giác.
Rõ ràng chỉ gặp qua hai lần, nhưng giống như đã quen biết nhiều năm.
Có lẽ bởi vì bà ấy biết một số bí mật không ai biết của cô.
Mọi người đều biết, bí mật là thứ dễ kéo gần khoảng cách giữa hai người nhất.
Sau khi nhìn thấy cô, Kỳ Mân vẫn dịu dàng chào hỏi, “Tích Tích, một tuần này cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn rồi.” Lý Tích Thần nói: “Mất ngủ, tâm trạng không tốt, nhưng chưa từng có ý định tự sát.”
“Đó là tiến bộ rất lớn.” Kỳ Mân khích lệ cô.
“Tuần trước chúng ta đã nói đến chuyện của chị cô.” Kỳ Mân nói: “Tuần này cô có gặp cô ấy hay liên lạc với cô ấy không?”
Lý Tích Thần gật đầu: “Chúng tôi đã gặp mặt, cùng đi tế bái ông bà nội.”
“Cô đã nói, cô học tiểu học ở chỗ ông bà nội đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chị của cô thì sao?”
“Cũng coi là vậy.” Lý Tích Thần suy nghĩ một chút, “Ông nội nói, chị đã được đón về từ năm lớp hai.”
“Tại sao thế?”
Lý Tích Thần dừng một chút: “Bởi vì thành tích tốt.”
“Cô đã nói chuyện gì với chị cô vậy?” Kỳ Mân lại hỏi.
“Không có gì.” Lý Tích Thần trả lời theo bản năng, nhưng sau khi trả lời thì giật mình, trầm mặc vài giây rồi áy náy nói: “Xin lỗi.”
Cô không nói sự thật.
“Không sao.” Kỳ Mân cười cười: “Tích Tích, cô có quyền không nói thật, tôi chỉ hy vọng, cô có thể cố gắng nói thật, như vậy tôi mới có thể giúp cô, chúng ta đồng hành cùng nhau.”
“Tuần này tôi về nhà.” Lý Tích Thần nói: “Chị tôi nhắc nhở tôi một số chuyện.”
“Có liên quan đến chuyện gì?”
Lý Tích Thần trầm mặc.
Hồi lâu, cô mới nhắm mắt, nặng nề nói: “Ba mẹ tôi muốn tôi và bạn nối khố kết hôn.”
“Cô thích anh ta không?” Kỳ Mân hỏi.
“Không.” Lý Tích Thần nói: “Chúng tôi chỉ lớn lên cùng nhau, là bạn tốt, tôi thích một người khác.”
“Vậy ba mẹ cô có biết không?”
“Không biết.”
“…”
Lý Tích Thần kể lại chuyện xảy ra ngày đó với Kỳ Mân, nhân tiện còn thổ lộ cảm xúc tiêu cực mà mình vẫn luôn kìm nén, theo bản năng cô đã xếp Kỳ Mân vào phạm vi tín nhiệm.
Cô và Kỳ Mân nói chuyện từ lúc chuyển nhà tới lúc làm việc, nói về công việc đầu tiên của cô, lại nói về công việc thứ hai, nói tới chuyện mỗi lần nộp bản thảo đều không được coi trọng, thậm chí còn không được lãnh đạo lật xem rồi nước mắt ào ào rơi.
Cô nói: “Tôi rất ghét loại cảm giác này, khi đó tôi vì muốn viết cho xong xấp bản thảo kia mà phải thức suốt đêm, nhưng ông ấy chưa bao giờ chịu xem, suốt ngày liên hoan, dù buổi tối tôi chỉ muốn về nhà. Ông ấy nói liên hoan kết thúc có thể về nhà ngủ, nhưng chúng tôi còn phải viết về mấy thứ linh cảm mà ông ấy thuận miệng nói ra trên bàn rượu, khi đó tôi thường xuyên thức cả đêm.”
Kỳ Mân hỏi cảm nhận của cô đối với công việc này, cô nói là nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng.
Sợ viết không tốt.
Nào ngờ đối phương ngay cả bản thảo của cô cũng không xem.
Điều này suy cho cùng vẫn là do cô quá muốn được công nhận.
Đối với đoạn chuyện xưa này của cô, Kỳ Mân chỉ chăm chú nghe, đưa giấy giúp cô lau nước mắt, thỉnh thoảng phụ họa khuyên nhủ.
Bà ấy hỏi: “Cô có nói với lãnh đạo của mình về những vấn đề này không?
Lý Tích Thần lắc đầu: “Nói cũng vô dụng.”
Kỳ Mân hỏi: “Cô không nói làm sao biết?”
Lý Tích Thần bỗng nhiên á khẩu không trả lời được.
Cô khóc trong im lặng.
“Cô đang dự đoán kết quả.” Kỳ Mân nói: “Hơn nữa dự đoán bình thường đều là kết quả xấu, những kết quả này thường thường sẽ không xảy ra, nhưng nó đã tồn tại trong tiềm thức của cô.
Hôm nay Lý Tích Thần lại chảy rất nhiều nước mắt.
Khi thời gian tư vấn còn hai mươi phút, cô nói mình hơi mệt.
Kỳ Mân đưa ra đề nghị, giúp cô thôi miên, để cô nghỉ ngơi một lát.
Vì thế Lý Tích Thần đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng có một cái giường đơn, một cái ghế, màu sắc căn phòng so với phòng tư vấn không khác nhiều lắm, trang trí cũng rất đơn giản.
Cô chưa từng tiếp nhận thôi miên bao giờ, chỉ nhìn thấy loại kỹ thuật thần kỳ này trên TV.
Lúc nằm trên giường, cô hỏi, “Nó có thực sự có ích không?”
Kỳ Mân cười cười: “Phải thử mới biết được.”
Trên bàn đặt một thứ giống như đàn hạc, nhưng nhỏ hơn đàn hạc nhiều, bên trong không phải dây đàn, mà là bi sắt.
Năm viên bi thép treo sát nhau, Kỳ Mân hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Lý Tích Thần căng thẳng gật đầu.
“Thả lỏng.” Kỳ Mân khuyên như thế, ngón tay cầm một viên bi thép, kéo xa rồi bắn trở lại.
Tiếng va chạm bi thép phát ra âm thanh, giống như đang đánh chuông, nhưng âm thanh nhỏ hơn nhiều.
Giọng Kỳ Mân dịu dàng, chiếc giường này lại êm.
Rất nhanh, Lý Tích Thần mất đi ý thức.
–
Lúc tỉnh dậy là 11:15.
Lý Tích Thần tính toán, cô ngủ khoảng nửa giờ.
Nhưng mà sau khi kết thúc tư vấn thì thoải mái hơn nhiều so với lần trước, lần trước sau khi trở về cô ngủ rất lâu, tỉnh lại cũng vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Kỳ Mân không đánh thức cô, nhưng chờ cô tỉnh lại, Kỳ Mân đã không còn ở trong phòng nghỉ.
Bà ấy để lại một tờ giấy, hẹn lần sau với cô, cùng với bố trí nhiệm vụ tuần này.
Muốn cô thử cự tuyệt yêu cầu của một người.
Bất kể là ai, một lần là được rồi.
Lý Tích Thần cầm tờ giấy, cảm thấy nhiệm vụ này thật kỳ lạ.
Nhưng mà vẫn đem tờ giấy ghi chú nhét vào trong túi.
Sau khi đi ra chỉ nhìn thấy Trịnh Vân Phàm, cô hỏi: “Cố Từ đâu?”
Trịnh Vân Phàm nhún nhún vai, “Tức giận bỏ đi rồi.”
“Cậu lại chọc giận cậu ấy?”
Trịnh Vân Phàm trợn trắng mắt: “Tớ không có.”
“Chắc chắn lại do cái miệng của cậu rồi.” Lý Tích Thần vừa đi ra ngoài vừa châm chọc, “Cố Từ không phải người nhỏ mọn như vậy.”
“Cô ấy là vậy.” Trịnh Vân Phàm giọng nói chắc nịch: “Tớ quên mua móc câu cho cô ấy, cô ấy có thể tức giận ba ngày.”
“Khi nào cơ?” Lý Tích Thần lơ mơ.
“Năm tư đại học.” Trịnh Vân Phàm nói: “Không phải cô ấy dọn ra ngoài ở sao? Lúc ấy hai chúng tớ ở cùng một chỗ.”
Trịnh Vân Phàm là người Bắc Thành chính gốc, nói chuyện luôn mang theo âm uốn lưỡi, sau khi ra nước ngoài vài năm trở về, âm uốn lưỡi nghe có chút không được tự nhiên, có lẽ do mang theo giọng tiếng Anh.
Lý Tích Thần đột nhiên không biết chuyện hai người bọn họ lén ở chung sau lưng cô đáng giận, hay là chuyện Trịnh Vân Phàm nói năng hờ hững đáng giận hơn.
“Vậy sao hai người lại chia tay?” Lý Tích Thần thắt dây an toàn nói: “Lúc đó Ngõa Ngõa nói, chờ cậu ấy tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Trịnh Vân Phàm trầm mặc, đợi đến khi xe chạy ra khỏi đường, anh ấy mới thở dài nói: “Tuổi trẻ đi.”
Sau này Lý Tích Thần mới biết, tuổi trẻ trong miệng đàn ông là không biết tình yêu là gì.
Trịnh Vân Phàm cũng nhớ tới năm đó khi ở bên Cố Từ, lúc trò chuyện trong mắt còn phiếm lệ.
Năm ấy khi chia tay, Cố Từ nói anh ấu trĩ, dính người, ngây thơ, chủ nghĩa lý tưởng.
Nhưng lúc trước, bọn họ cho dù ba ngày cãi một trận nhỏ năm ngày cãi một trận lớn, người Trịnh Vân Phàm muốn kết hôn vẫn không hề thay đổi, từ đầu đến cuối luôn là Cố Từ.
–
Buổi chiều Lý Tích Thần và Trịnh Vân Phàm đi gặp đạo diễn Tống.
Sau khi ký xong hợp đồng lại hàn huyên một lát, đạo diễn Tống nói có một người bạn muốn hẹn đặt viết một kịch bản, nhưng mà là kịch bản tình yêu chuyên nghiệp, muốn quan tâm đến ngành tư vấn tâm lý, hình thức CP chắc là bác sĩ tư vấn tâm lý và pháp y, chi phí trả rất cao, trước mắt còn chưa chọn được muốn ai viết, đạo diễn Tống hỏi cô có thể viết hay không, nếu như có thể sẽ đề cử cô, có thể thành công hay không còn phải xem bên kia.
Lý Tích Thần do dự, Trịnh Vân Phàm cảm thấy đây là một cơ hội tốt, thay cô quyết định.
Cuối cùng Lý Tích Thần cứ đồng ý như vậy.
Lúc rời khỏi quán cà phê, đạo diễn Tống gọi cô lại, cho cô hai vé buổi hòa nhạc, nói là người quen tặng, bảo cô cùng bạn trai đi nghe, lúc nói còn mập mờ nhìn về phía cô và Trịnh Vân Phàm.
Cô bất đắc dĩ giải thích, cô và Trịnh Vân Phàm không phải bạn trai bạn gái, nhưng đạo diễn Tống vẫn đưa vé cho cô.
Buổi hòa nhạc này quy mô không nhỏ, cùng xem với loại trai thẳng không chút lãng mạn như Trịnh Vân Phàm này quả thực là phung phí của trời.
Đang lúc cô cầm vé ngẩn người, Trịnh Vân Phàm lại giật lấy, sau khi đọc xong thì nhướng mày với cô, “Lẽ nào, Lý Tích Thần, cậu lại muốn lén đi nghe nhạc sau lưng tớ.”
“Không…” Lý Tích Thần yếu ớt giải thích.
Trịnh Vân Phàm cầm một tấm, chỉ trả lại cho cô một tấm.
“Con gái như cậu mà đi tặng cái này, rất mất mặt.” Trịnh Vân Phàm nói: “Được rồi, về nhà.”
“Cậu muốn làm gì?” Lý Tích Thần hỏi.
Trịnh Vân Phàm nhét vé vào túi, giả bộ không nói lời nào.
Nhưng sau khi trở về, anh ấy trực tiếp gõ cửa nhà đối diện.
Lý Tích Thần đứng ở cửa, hóa đá tại chỗ.
Ôi này, người này đang làm gì vậy?!
Không phải chứ?
Anh ấy có phải bị bệnh hay không?!
Anh ấy định làm gì?
Điên rồi sao?!
Lý Tích Thần trong lòng vô cùng phẫn nộ, hận không thể đạp Trịnh Vân Phàm tại chỗ, nhưng cửa đối diện đã mở ra.
Lục Tư Việt mặc một bộ quần áo ở nhà đi ra, “Chuyện gì?”
Trịnh Vân Phàm đánh giá anh từ trên xuống dưới, làm như không có việc gì đưa vé qua, “Dư một vé, tặng cho anh, coi như là cảm ơn anh đã chiếu cố Thần nhà tôi.”
Lục Tư Việt lướt qua Trịnh Vân Phàm nhìn cô, Lý Tích Thần lặng lẽ quay lưng lại.
Không nhìn thấy cô.
Miễn là cô không nhìn thấy thì sẽ không xấu hổ.
Nhưng cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, cuối cùng cô vẫn không chịu nổi, run rẩy mở cửa, vào thẳng nhà.
Cách một cánh cửa, cô không chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Còn nghe thấy Lục Tư Việt cười khẽ một tiếng, “Được, cảm ơn.”
Anh cười và nhận lấy vé buổi hòa nhạc.