Chương 2
Không biết tại sao, trong đầu Lý Tích Thần lóe lên một câu hình dung: vẻ phong trần không giấu được nét phong lưu.
Ánh mắt của anh hẹp dài, mắt một mí, màu mắt rất nhạt, không biết là vốn dĩ đã nhạt hay là vì bị ánh đèn mờ trong hành lang chiếu vào, hoặc sinh ra đã có một đôi mắt đa tình.
Lý Tích Thần đứng ở đó không biết làm sao, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của anh.
Đối phương có lẽ là đã chờ đến không còn kiên nhẫn, lúc Lý Tích Thần bước một bước định đi lấy chìa khóa, anh cầm chìa khóa xoay quanh mấy vòng rồi đi về phía trước, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt. Anh đứng trước mặt Lý Tích Thần, một tay đút vào túi, cười bỡn cợt: “Đẹp trai không?”
Mặt Lý Tích Thần bỗng nhiên đỏ lên.
Cô giống như vừa lấy lại tinh thần, hoảng hốt cầm chìa khóa từ tay anh.
Mà bàn tay của anh giơ ra trước mặt cô, lòng bàn tay phiếm hồng, ngay cả một vết chai cũng không có, vân tay đan xen phức tạp.
Tay nhận chìa khóa của Lý Tích Thần run rẩy, ngón tay run rẩy như bị bệnh Parkinson.
Trước tình huống như vậy, cô cắn chặt môi dưới, trong lòng không ngừng suy nghĩ: không được khóc, không được khóc.
Nhưng nước mắt vẫn rơi xuống một giọt, rơi vào lòng bàn tay của đối phương.
Không biết cảm giác quẫn bách đến từ đâu.
Có thể là do chuyện nhìn trộm bị vạch trần, hoặc có thể là do sự căng thẳng và sợ hãi khi đối mặt với người lạ.
Người đàn ông bỗng nhiên lật tay, chìa khóa cứ như vậy rơi vào lòng bàn tay cô, còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, “Về nhà đi.”
Sau đó không nhìn cô nữa, mà một lần nữa xoay người dựa vào tường, khẽ nhắm mắt lại.
–
Về nhà một lúc lâu, đầu óc Lý Tích Thần vẫn trống rỗng.
Cô dựa vào cửa, thở hổn hển từng ngụm.
Sau đó, thông qua mắt mèo cô nhìn thấy, người đàn ông đi vào phía đối diện.
Hóa ra là hàng xóm mới chuyển đến.
Cô nghĩ rằng hàng xóm mới đến là một cô gái, không nghĩ tới lại là một người đàn ông.
Hai tháng trước, nhà cách vách để trống rất lâu bắt đầu truyền ra tiếng sửa chữa, leng keng rầm rầm, Lý Tích Thần vốn đã bị mất ngủ tàn phá lại bị làm ồn như thế càng thêm nóng nảy, có rất nhiều lần cô muốn đi tìm người ở phía đối diện nói một tiếng, nhưng cô không có lá gan đó.
Có lần là vào giờ nghỉ trưa, cô vừa mới ngủ được hai phút, bên cạnh truyền đến tiếng đập tường “đùng đùng”
Ngày hôm đó, cô nhịn không được hét lên: “Đừng gõ nữa!”
Hét lên đến vỡ cả giọng.
Tiếng sửa chữa đó quả nhiên dừng lại một tiếng đồng hồ.
Tối ngày hôm sau, khi cô lấy đồ ăn ngoài, cô thấy tay nắm cửa treo một túi quà màu trắng, đựng một hộp Tiramisu, kèm theo một tấm giấy note màu hồng.
[Mấy ngày nay phải sửa chữa, bởi vì dọn vào ở gấp, thời gian sửa chữa tương đối dài, sau này sẽ chú ý. Làm ồn đến em, tôi xin lỗi =^_^=]
Tiramisu hôm đó rất ngon, ngon đến nỗi Lý Tích Thần thiếu chút nữa động lòng mà đi ra ngoài hỏi đối phương mua ở đâu.
Nhưng sau khi sửa soạn xong đứng ở cửa, cảm thấy hành vi của mình quá mức đột ngột, cuối cùng lại trở về phòng.
Tuy nhiên, đồ ngọt ngon và câu từ đáng yêu đều khiến Lý Tích Thần cảm thấy được sự an ủi ngắn ngủi, khiến cô sau này khi lại nghe thấy tiếng sửa chữa đột ngột vang lên cũng không còn cảm thấy phiền não nữa.
Trước khi gặp được người đó, Lý Tích Thần đã tưởng tượng hàng xóm mới là một cô gái ngọt ngào.
Mà hiện thực và tưởng tượng lại khác xa nhau, Lý Tích Thần cũng không có cảm giác thất vọng, ngược lại đem tờ giấy note ra xem hết lần này đến lần khác, cảm thấy chữ ký như vậy cũng rất tương xứng với người nọ.
Vốn dĩ Lý Tích Thần còn tưởng rằng tối hôm đó đêm khuya yên tĩnh cô sẽ khóc lớn một hồi lâu.
Vì tin tức của Lâm An Hiền trên màn hình, cũng vì bản thân gần đây không có chỗ giãi bày cảm xúc, nhưng đêm nay cô lại ngủ thiếp đi.
Mặc dù chỉ có hai tiếng.
Nhưng hai tiếng này cô thực sự đã đi vào một giấc ngủ sâu.
Ngày thường cũng không phải sẽ mở mắt đến hừng đông, dù sao như vậy sẽ bị cay mắt.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại thì trong đầu cứ giống như đang chiếu phim, cưỡi ngựa xem hoa nghĩ đủ mọi thứ.
Hầu như là cả đêm không ngừng, thỉnh thoảng sẽ có mười mấy phút không có ký ức.
Thế nhưng lần này lại tận ba tiếng.
Có thể nói là kỳ diệu.
Nhưng thức dậy không dễ chịu cho lắm.
Trong giấc ngủ, trước khi tỉnh dậy cô mơ thấy Lâm An Hiền, cậu bé thẹn thùng mỉm cười với cô, còn vẫy tay với cô.
Nước mắt của cô bắt đầu tràn ra, nhưng mà khung cảnh lại xoay chuyển, chuyển đến trước cửa nhà cô.
Cô nhìn thấy anh hàng xóm, đứng thẳng trước cửa nhà cô, và sau đó vậy mà cô lại lao vào vòng tay của người kia rồi khóc.
Một lát sau cô nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của vị tiên sinh kia, mang theo vài phần trêu chọc: “Thật là yếu ớt.”
Cô đột nhiên tỉnh dậy.
Nước mắt ướt đẫm gối.
Cảm xúc trong giấc mơ rất chân thật, nhưng rất xúc phạm người hàng xóm mà cô vừa gặp.
Bởi vì giấc mơ này, ban ngày Lý Tích Thần ngồi trong phòng khách vẽ lại phác thảo.
Đó là dáng vẻ anh hàng xóm dựa vào cửa ngày hôm qua.
Rất lâu rồi cô chưa vẽ phác thảo nhân vật, lúc đặt bút xuống còn lo lắng, nếu không vẽ được thần thái của nhân vật thì làm sao bây giờ.
Mất hơn bốn tiếng, sau khi vẽ xong, cô cảm thấy sự lo lắng của mình thực sự là dư thừa.
Cô đúng là không vẽ ra được.
Chỉ học có hai năm hội họa ở trường trung học cơ sở, trình độ nửa vời, muốn vẽ ra thần thái tối hôm qua của vị tiên sinh kia, quả thực là chuyện hoang đường.
Nhưng mà bức tranh đó đặt trong phòng khách, thế nhưng lại khiến cô có cảm hứng để viết bản thảo.
Tình tiết bị kẹt mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải quyết, hai giờ đêm mới gõ xuống dấu câu cuối cùng của kịch bản.
Kịch bản phim được viết trong một tháng, và một nửa được hoàn thành trong ngày hôm nay.
Cô thuộc loại người sáng tạo theo cảm hứng, mặc dù xuất thân từ lớp chính quy, nhưng lúc đặt bút thì không có kỹ xảo gì, khi có linh cảm thì có thể viết rất nhanh, khi không có linh cảm, cho dù có viết ra, cũng toàn là rác rưởi.
Không giống với Cố Từ.
Cố Từ viết bản thảo, ngọt sủng, kinh dị, chính kịch, cổ trang, hiện đại, đều có thể.
Cô ấy có cả một hệ thống sáng tạo cùng kỹ năng, hơn nữa còn có thể sửa kịch bản.
Về cơ bản, chỉ cần đạo diễn và diễn viên yêu cầu sửa, cô ấy đều có thể sửa theo.
Theo cách nói của cô ấy, biên kịch không phải là làm việc này sao, sau khi viết ra ai cũng có thể thay đổi.
Nhưng Lý Tích Thần không thể sửa được.
Nếu không có đủ lý do thuyết phục cô, chỉ cần cô sửa lại kịch bản, toàn bộ sẽ sụp đổ, từ nhân vật cho đến tình tiết câu chuyện, vỡ vụn thành từng mảnh.
Cho nên Lý Tích Thần chỉ làm biên kịch một lần, tháng đó cô bị mắng nhiều không đếm xuể, gầy đi mấy cân.
Cố Từ thì đến bây giờ vẫn đang đi theo đoàn phim.
Lý Tích Thần vừa tốt nghiệp một năm, đã có ba lần kinh nghiệm làm việc.
Không có lần nào thông qua được thời gian thử việc.
Cố Từ thường nói, cảnh giới sáng tạo của cô quá cao.
Nhưng bây giờ cô còn chưa có tư cách để mà có cảnh giới sáng tạo cao.
Lý Tích Thần không hề phản bác chuyện này.
Lúc đi học giáo viên đã nói Lý Tích Thần có năng khiếu trong việc kiểm soát từ ngữ, viết truyện cũng có cách thức riêng, vượt qua quy tắc của sách vở, hoặc là công thành danh toại có một không hai, hoặc là không có thành tựu không ai nhắc đến.
Hiện tại, Lý Tích Thần phần lớn là nghiên về vế sau.
Trong tương lai, nó cũng có thể là vế sau.
Lý Tích Thần nhìn tài liệu trên máy tính ngẩn người, chuột rơi vào hộp thoại WeChat của đạo diễn Tống đến tìm cô viết kịch bản cách đây không lâu.
Đối phương muốn làm phim thanh xuân, làm phim cho mùa hè năm sau, nhưng hiện tại trên thị trường phim thanh xuân quá nhiều, phim mà các công ty đã quay đều không có gì mới mẻ, Đạo diễn Tống lập tức nghĩ đến Lý Tích Thần- người luôn luôn không đi theo lẽ thường.
Thời hạn được ấn định là 40 ngày.
Lý Tích Thần đã hoàn thành công việc trước 10 ngày, nhưng bây giờ khi gửi đi, lại bắt đầu do dự.
Dường như trở lại thời điểm đi làm, khi gửi tài liệu cho lãnh đạo vào ngày cuối deadline.
Chỉ cần ấn gửi đi là có thể dự đoán được sẽ bị mắng, ví dụ như “Viết cái này là cái gì?”, “Trên thị trường có nhiều kịch bản như vậy, tại sao phải quay cái này của cô?” “Điểm sáng của quyển sách này là gì?” “Có gì đặc biệt?” “Cô có chắc chắn rằng điểm độc đáo này đã đủ độc đáo?”
Đều là câu hỏi chất vấn.
Hỏi đến nỗi khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Hơn nữa nhất là khi tổ chức họp vào ngày thứ hai, hết ý tưởng này đến ý tưởng khác được đưa ra, đứng lên báo cáo, đứng lên bị mọi người nghi ngờ, có thể nói là lăng trì.
Mặc dù trong văn phòng đó, không chỉ có một mình cô bị “nghi ngờ” như vậy, nhưng khi cô đứng dậy, cô vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Lúc đầu còn có chút nhiệt tình, có thể biểu đạt lưu loát, về sau vừa đứng lên trong đầu đã vang lên những nghi vấn kia.
Không nói nên lời.
Thậm chí hai tháng sau, khi cô viết kịch bản, suy nghĩ trong đầu cô là “Tại sao viết câu này?”, “Cậu thoại này có tác dụng gì?” “Tình tiết này không ngây thơ sao?” “Nhân vật này không phù phiếm sao?”
Cứ như vậy cô tự nhiên không qua được thời gian thử việc.
Đây là công việc đầu tiên của cô, kết thúc sau hai tháng.
Cố Từ an ủi cô, không phải tất cả các công ty điện ảnh và truyền hình đều sẽ đối xử với biên kịch như vậy, đổi chỗ khác thử xem.
Vì vậy, sau hai tháng nghỉ ngơi, cô đã thay đổi công việc của mình.
Bởi vì trình độ học vấn và kinh nghiệm, lúc đầu mọi người đều rất vui mà nhận cô vào.
Nhưng văn hóa công sở của công ty thứ hai là tụ tập ăn uống.
Ăn uống còn chưa tính, lại cứ thích làm thêm giờ đến 9 giờ để tụ tập, lãnh đạo thì là người tôn sùng văn hóa uống rượu, về đến nhà cũng đã là 11 giờ.
Sáng sớm hôm sau phải nộp bản phác thảo mới, Lý Tích Thần chỉ có thể thức đêm viết, kết quả đến ngày hôm sau nộp bản thảo, lãnh đạo ngay cả đọc cũng không thèm đọc, lập tức hưng phấn nói với mọi người: “Bộ phim Hàn “Cuộc sống của bác sĩ thông minh” mọi người đã xem chưa? Chúng ta làm một cái gì đó tương tự thì thế nào?”
Các biên kịch không dám nói chuyện, chỉ có Lý Tích Thần cẩn thận nói: “Đây không phải là đạo văn sao?”
“Đạo văn cái gì.” Lãnh đạo không vui hất mặt, “Tham khảo đó có biết hay không? Tham khảo!”
Còn tưởng đó chỉ là lúc ban đầu.
Nhưng Lý Tích Thần hầu như mỗi tuần đều gặp phải tình huống như vậy.
Rõ ràng là đề tài vừa mới thỏa thuận xong, đã làm xong đại cương chương trình, nhưng lãnh đạo hoặc là không xem, hoặc là nói người khác đã làm rồi không có gì mới mẻ, nhưng nếu thật sự có một cách tiếp cận mới thì lại nói trên thị trường chưa từng thấy qua, làm sao cam đoan có thể hot?
Khi Lý Tích Thần và Cố Từ phàn nàn với nhau, Cố Từ cười khinh miệt: “Đó là do cậu còn chưa từng họp với bên sàn A.”
Sau đó Lý Tích Thần may mắn được mở mang một lần.
Người phụ trách thẩm định bản gốc của nền tảng bên kia so với lãnh đạo của các cô còn hơn thế, mở miệng ngậm miệng đều là phim truyền hình và phim điện ảnh nổi tiếng của những năm trước, nhất là những bộ trên nền tảng nhà mình, mặc kệ cấp dưới là các cô đang làm thể loại gì, đều chỉ muốn thêm các yếu tố đang hot gần đây vào.
Cho nên trong khoảng thời gian Lý Tích Thần ở đó, các biên kịch trong công ty đều viết IP mà công ty mua về.
Khi đó các cô sợ nhất là biết gần đây trên thị trường lại xuất hiện kịch bản ăn khách nào đó, bởi vì họ sẽ gặp phải tình huống viết được một nửa đại cương thì phải bỏ đi viết lại.
Sau thời gian thử việc, cô được thông báo rằng cô đã không vượt qua thời gian thử việc.
Nghỉ việc một lần nữa.
Sau đó chính là được Cố Từ đề cử làm biên kịch nhỏ theo đoàn phim, khổ thì tạm không nói, nhưng cô không sửa kịch bản cho người ta được.
Cô cảm thấy vốn đã không tệ, nhân vật, tiết tấu đều rất tốt, quay từng bước một, chỉ cần diễn xuất của diễn viên không quá kém, đạt được chút danh tiếng cũng rất có thể, nhưng sau khi diễn viên vào đoàn lại yêu cầu sửa kịch bản, tăng thêm phân cảnh của nữ phụ.
Nhân vật nữ phụ là thanh cao kiêu ngạo, nhưng nhà sản xuất thì tìm tới một người xuất thân là idol để diễn, vừa vào đoàn đã lập tức tranh giành đất diễn.
Lý Tích Thần đi tìm đạo diễn nói không thể sửa, đạo diễn cũng bất đắc dĩ, trước tiên nói vài câu hay, nhưng thấy Lý Tích Thần vẫn cố chấp ý kiến của mình, thế là trực tiếp chửi mắng: “Có thể sửa thì sửa, không thể sửa thì cút.”
Lý Tích Thần khóc cả đêm, sau đó mở to đôi mắt sưng đỏ sửa lại kịch bản, đổi thành một bộ kịch bản rác rưởi.
Chỉ cần hiểu đều có thể nhìn ra, nhưng nữ phụ thì lại rất vui.
Thế là, nó đã được quay như vậy.
Chỉ cần là diễn viên mà nhà đầu tư nhét vào muốn thay đổi kịch bản, các cô thường phải sửa kịch bản ngay trong đêm.
Hàng ngàn tờ giấy A4 đã được sử dụng.
Khoảng thời gian đó Lý Tích Thần bắt đầu mất ngủ.
Sau khi kết thúc việc theo đoàn phim thì cô không tìm việc nữa.
Lúc ấy đạo diễn Tống tìm cô vốn đã hứa hẹn thù lao hậu hĩnh, cho dù cuối cùng có thể quay hay không, đều sẽ cho cô tiền. Vì quẫn bách về kinh tế, cô mới nhận.
Nhưng giờ phút này khi muốn gửi tài liệu đi, những lời đó tựa như bắt rễ trong đầu vậy, thay phiên nhau ra trận tố cáo thứ cô viết là rác rưởi.
Cuối cùng, cô thu lại bàn tay trên chuột máy tính của mình.
Bỏ đi, kiểm tra lại rồi hãy gửi đi.
Nhưng hai giây sau, đạo diễn Tống gửi tin nhắn: [Kịch bản viết xong rồi à?]
Lý Tích Thần do dự trả lời: [Xem là vậy.]
Đạo diễn Tống: [Cho tôi xem chứ?]
Lý Tích Thần: [Hay là… Đợi thêm đi?]
Đạo diễn Tống: [Nhất định phải đến cận deadline?]
Lý Tích Thần: […]
May mắn đạo diễn Tống cũng không thúc giục, chỉ để Lý Tích Thần từ từ viết, không nóng nảy, viết hay là được.
Lúc này Lý Tích Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
–
Sáng sớm hôm sau Lý Tích Thần đã cắt mạng, không xem tin tức liên quan đến Lâm An Hiền, sợ cảm xúc nhịn không được lại sụp đổ.
Tám giờ rưỡi sáng, đối diện truyền đến tiếng mở cửa.
Hàng xóm đúng giờ ra ngoài, Lý Tích Thần vừa vặn ở gần cửa, bám vào mắt mèo nhìn ra, anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng, mái tóc tỉ mỉ dùng keo xịt cố định sau đầu, không còn dáng vẻ suy sụp hôm qua.
Sau khi anh xuống lầu, Lý Tích Thần chợt cảm thấy mình giống như một tên biến thái vậy.
Thế mà lại nhìn trộm cuộc sống riêng tư của người ta.
Nhưng… chỉ là tình cờ nghe thấy mà.
Đây không phải là nhìn trộm.
Cô tự an ủi mình.
Trải qua một ngày nhàm chán, giống như những ngày bình thường.
Vội vàng gọi một phần đồ ăn ship tới vào buổi tối, rồi ngồi nhìn ngắm hoàng hôn của ngày hôm nay.
Lúc 8 giờ, nhân viên giao hàng nhắn tin cho cô, nói rằng đã treo đồ ăn trên tay nắm cửa.
Cô đứng dậy mở cửa, cẩn thận lộ ra một cái đầu, mang tất cả đồ ăn vào.
Ngoài mì trộn mà cô gọi, còn có một túi quà màu trắng quen thuộc.
Chiếc túi giấy như vậy cũng đã được treo trên tay nắm cửa nhà cô hai tháng trước, được gửi bởi người hàng xóm của cô.
Hôm nay cũng vậy.
Nhưng mà từ Tiramisu đổi thành bánh dâu tây, bên trong vẫn đặt một tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt, chữ viết rõ ràng.
[Hôm qua uống say, có chút đường đột, sau này sẽ chú ý, xin lỗi. =^_^=]
Ký tên là: Hàng xóm mới.