Chương 17
Cầm lấy điện thoại mà lăn qua lăn lại trên giường, lăn tới lăn lui, tới mép ga trải giường cũng bị kéo lên.
Nhưng màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở đó.
Cô không biết nên trả lời như thế nào.
Quá rối rắm vì câu nói mà Lục Tư Việt gửi đến, khiến cô quên mất sự căng thẳng với việc hẹn gặp chuyên gia tư vấn tâm lý vào sáng thứ Tư.
Cho đến khi Cố Từ đến nhà cô, cô mới mơ màng nhớ tới.
“Không phải chứ?” Trong lòng Cố Từ lo lắng, “Cậu lại muốn cho tớ leo cây à?”
Lý Tích Thần đã có ý định rút lui: “…”
Cô miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
Trên đường Cố Từ lái xe, Lý Tích Thần do dự một lát mới hỏi: “Nói sao nhỉ, tớ hỏi cậu một chuyện.”
“Ồ.” Cố Từ tập trung lái xe nhưng vẫn dành thời gian nói với cô: “Cậu hỏi đi.”
“Tớ có một người bạn.” Lý Tích Thần khẩn trương ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy kết bạn wechat với một chàng trai…”
“Chàng trai?” Cố Từ nhướn mày.
Lý Tích Thần sửa lại, “Là đàn… đàn ông.”
“Trước khi thêm wechat, người đàn ông kia hỏi tớ… bạn tớ có bạn trai chưa, còn bỏ thêm bốn chữ:
“Không có ý mạo phạm.” Lý Tích Thần cúi đầu, không dám nhìn Cố Từ, “Sau đó ngày hôm qua tớ… bạn tớ đi cùng một người bạn nam của cô ấy, bị anh ấy nhìn thấy, hình như anh ấy có chút không vui, tớ… bạn tớ liền giải thích, sau đó anh ấy nói… nói anh ấy không có bạn gái. Cậu nói xem, anh ấy có phải… thích tớ không?”
Lần này dừng năm giây, Lý Tích Thần mới bỏ thêm hai chữ: “Bạn tớ.”
Cô vốn không phải là người có thể nói dối, bây giờ thuận miệng kéo một người bạn ra làm cớ, suýt nữa không biết nói thế nào.
Nếu Cố Từ cố ý gài cô vài câu, chắc chắn cô sẽ lộ hết.
Cố Từ vất vả nhịn cười, hai phút sau rốt cuộc vẫn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Lý Tích Thần quay mặt nhắm mắt lại, lỗ tai đỏ đến mức có thể nướng khoai lang.
Cô từ bỏ phản kháng.
“Cho tớ hỏi.” Cố Từ cười hỏi: “Người đàn ông kia họ Lục đúng không?”
Lý Tích Thần: “…”
Cô ngậm miệng không nói.
Sớm biết vậy thì đã không hỏi rồi.
Nhưng vấn đề này làm cô băn khoăn cả đêm, cô thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lỡ như là cô đã suy nghĩ nhiều thì sao?
Lỡ lại giống như lần trước, vậy quá xấu hổ.
“Được rồi.” Cố Từ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nghiêm túc trả lời: “Tớ chịu trách nhiệm nói cho cậu biết, không nhất định là thích, nhưng khẳng định có hảo cảm.
Lý Tích Thần phồng má.
Quả nhiên, không phải cảm giác của cô có vấn đề.
Là anh hàng xóm cố ý để cô nhận ra.
Tại sao?
Cô có chỗ nào đáng để thích vậy?
Cô không có đẹp kinh diễm như Cố Từ, xử sự không khéo léo như Cố Từ, thành tích không ưu tú bằng chị.
Cô là một người rất tệ nha.
“Nhưng vẫn phải khuyên cậu một câu.” Cố Từ nói xong mới chợt nhận ra, đem tấm vải cuối cùng che lại cho Lý Tích Thần, “Bạn cậu.”
Chết tiệt.
Lý Tích Thần ngoại trừ cô ấy ra thì cũng chẳng có bạn bè nào giữ liên lạc.
Nhưng mà Cố Từ vẫn rất biết chừa mặt mũi cho cô, “Lúc trạng thái không tốt mà có một người để thích thì rất tốt, nhưng không thích hợp yêu đương.”
Hả?
Khoảng thời gian trước tớ học được khi đọc sách đấy, đại khái chính là nói người bi quan khi yêu đương, rất dễ cố chấp, nếu đoạn tình yêu này gây tổn thương cho cô ấy, có thể sẽ làm bệnh tình nặng thêm. Cho nên tớ không khuyến khích cậu…bạn cậu yêu đương, thích thì ở chung trước đi, không cần gấp gáp như vậy.” Cố Từ xoay tay lái, “Đến rồi.”
–
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Tích Thần đến phòng tư vấn tâm lý.
Lần trước vào phòng tư vấn tâm lý, cô vô cùng căng thẳng.
Nhưng lần này bị những chuyện khác quấy nhiễu, nhiều chuyện phiền lòng đan xen, ngược lại bình tĩnh hơn một chút.
Mười giờ sáng.
Cô đúng hẹn đi vào phòng tư vấn.
Căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, trang trí rất đơn giản, màu sắc căn phòng xen kẽ giữa màu sáng và màu tối, hình như là màu xám phối với màu vàng nhạt, rèm cửa sổ cũng là màu vàng nhạt.
Trên tường treo một chiếc đồng hồ cũ kỹ, mỗi một giây trôi qua còn có thể nghe được âm thanh kim giây cọ qua mặt đồng hồ, có thể cảm nhận được thời gian trôi một cách rõ ràng.
Đồ vật trang trí trong phòng không nhiều lắm, trên bệ cửa sổ đặt hai chậu cây xanh, một chậu trầu bà một chậu xương rồng, đều là thực vật rất dễ trồng.
Một cái bàn lớn, sạch sẽ gọn gàng, ngay cả vị trí đặt bút cũng rất cầu kỳ.
Một cái ghế sofa đôi, bên trên đặt hai cái gối ôm, một cái hình Pikachu màu vàng, một cái hình Doraemon màu xanh dương.
So ra, trên sô pha đơn có vẻ trống trải hơn.
Trên tường sau lưng sô pha treo một bức tranh sơn thủy, điềm đạm an tĩnh, đem tới cảm giác quý khí.
Đợi nửa phút, vị cố vấn kia đi vào.
Bà ấy mặc một chiếc áo len màu nhạt, phối với chiếc váy dài màu đen, giày da cũng màu đen, là một cách ăn mặc có thể nói là nếu liếc mắt nhìn một cái sau đó ném vào trong đám người thì sẽ không nhớ rõ nữa, nhưng khí chất của bà ấy rất ôn hòa, tuổi phải trên sáu mươi, cười rộ lên trên mặt có nếp nhăn, nhưng cặp mắt kia rất dịu dàng, khiến cho bạn có cảm giác được quan tâm chú ý, đối xử dịu dàng.
Sau khi vào phòng tư vấn, bà ấy rót cho Lý Tích Thần một ly nước, sau đó ngồi xuống trước bàn.
Toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh, không nói một lời.
Hai phút đầu Lý Tích Thần còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng thời gian càng dài, nội tâm cô càng hoảng loạn.
Bởi vì không rõ vị cố vấn này muốn làm gì.
Cố Từ nói bà ấy có ba mươi năm kinh nghiệm hành nghề, hẳn là đáng tin cậy… nhỉ?
Cô cũng không dám chắc chắn.
Cô liếc nhìn thời gian.
Lúc 10:05, vị cố vấn mở miệng nói những lời đầu tiên, “Đến đây một mình sao?”
“Hả?” Lý Tích Thần mơ hồ.
Cô cho rằng sẽ trực tiếp hỏi cô bệnh gì, cho nên trong khoảng thời gian trầm mặc này cô đã nghĩ ra từ ngữ để trả lời.
Nhưng vấn đề này lại làm gián đoạn nhịp điệu của cô.
Thật lâu sau, cô mới trả lời: “Không phải.”
“Người đi cùng em là bạn bè, người nhà hay là người yêu?” Đối phương hỏi.
“Bạn thân.”
Lý Tích Thần theo chiến thuật uống nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đáy lòng càng thêm lo sợ bất an.
Giọng của đối phương rất ôn hòa, như nước suối trong núi.
Nhưng trong một không gian chật hẹp như vậy, bất kể âm thanh dễ nghe đến đâu cũng khiến người ta lo lắng.
“Tôi tên Kỳ Mân.” Bà tự giới thiệu xong cười hỏi: “Tôi nên gọi em như thế nào? Có thể dùng tên giả, trong phạm vi em chấp nhận được là được.
“Tích Tích.” Lý Tích Thần lại uống một ngụm nước, “Mọi người đều gọi em là Tích Tích.”
“Được.” Kỳ Mân nói: “Vậy bây giờ em cảm thấy thế nào?”
“Hả?” Lý Tích Thần đột nhiên khẩn trương, sống lưng căng thẳng, vẻ mặt cứng ngắc, không chỗ nào không tiết lộ sự bài xích của cô, nhưng cô lại cố gắng vượt qua, “Cái gì?”
“Rất khó trả lời sao?” Đối phương cười cười, “Vậy đổi câu hỏi khác đi.”
“Em đến tìm tôi tư vấn à?”
Lý Tích Thần do dự gật đầu.
“Em đã chần chừ.” Giọng điệu của Kỳ Mân vẫn ôn hòa, lại nói trúng tim đen, “Bị người ta ép tới đây à?”
“Cũng… không tính là vậy.” Lý Tích Thần lại do dự.
Cô luôn có sự nhạy cảm đối với loại vấn đề này, rất thuần thục mà nói ra đáp án.
Nếu như là lúc bình thường, vấn đề này sẽ bị cô cười trừ cho qua, thậm chí người khác còn trêu chọc vài câu, nói cô không có chủ kiến.
Cô cũng cười phụ họa, nhảy sang vấn đề tiếp theo.
“Vậy là vì sao?” Kỳ Mân cười rộ lên, ánh mắt cong cong, mang theo sự tương tác rất tự nhiên.
“Không có.” Lý Tích Thần cân nhắc trả lời: “Cô ấy rất muốn em đến, chính em cũng nghĩ… nên tới.”
“Cô ấy là ai?” Kỳ Mân hỏi.
“Ngõa Ngõa.” Lý Tích Thần nói: “Bạn thân của em.”
“Vậy em đến tư vấn là để làm cho cô ấy vui vẻ, hay là muốn giúp cho mình trở nên tốt hơn?”
“Không thể là cả hai sao?”
“Có thể chứ.” Kỳ Mân nói xong lấy từ trong ngăn kéo ra một cây thước gỗ, bên trên khắc rõ vạch đo, bà ấy chỉ vào cây thước gỗ hỏi: “Vậy chúng ta lấy cái này làm đơn vị đo lường, có thể nói cho tôi biết, em đến tư vấn để Ngõa Ngõa vui chiếm bao nhiêu phần trăm? Từ 1 đến 10, lấy 5 làm trung tâm.”
Lý Tích Thần nhíu mày, vấn đề này cô chưa từng nghĩ tới.
“Điều này rất quan trọng sao?” Lý Tích Thần mím môi nói: “Em đến đây chính là kết quả cuối cùng.”
“Tôi rất muốn nói chuyện này không quan trọng.” Kỳ Mân mỉm cười, “Bởi vì tôi nhìn ra được em có chút rối rắm, nhưng xin lỗi, vấn đề này em phải trả lời tôi.”
“A, cái này…”
“Em không thể bắt đầu tư vấn luôn sao?” Lý Tích Thần nói: “Những vấn đề này hình như không có ý nghĩa.”
“Chúng ta đã bắt đầu và tôi đang xác nhận ai là đối tượng tham vấn của tôi.”
Lý Tích Thần: “…”
Cô vuốt tóc sau tai, hơi không được tự nhiên, sau khi suy nghĩ mới trả lời: “7 đi.”
Cuộc tư vấn này có 7 phần là bởi vì Cố Từ cầu xin, cô không muốn làm cho bạn bè khó xử.
Nếu như là chính cô, có thể cả đời này cũng sẽ không muốn tới.
“Nếu một ngày nào đó em không muốn lấy lòng bạn bè của em nữa, có phải em sẽ cắt đứt quan hệ tư vấn của chúng ta không?”
Lấy lòng.
Là người làm công tác văn chương, Lý Tích Thần rất mẫn cảm với hai chữ này.
Cô đang lấy lòng Cố Từ sao?
Hẳn là không phải.
Giữa bạn bè sẽ nói là lấy lòng sao?
“Em cảm thấy không phải là lấy lòng.” Lý Tích Thần nhỏ giọng phản bác.
Ánh mắt Kỳ Mân chăm chú nhìn cô, cổ vũ ý bảo cô nói tiếp, Lý Tích Thần như có thêm được sức mạnh từ trong ánh mắt kia, giọng nói của cô hơi lớn một chút: “Lấy lòng là chỉ đơn phương bỏ ra, nhưng em cảm thấy giữa em và Ngõa Ngõa, em nhận được nhiều hơn bỏ ra.”
Cố Từ rất tốt, luôn chăm sóc cô.
Hai người ra ngoài ăn cơm, đa số đều là cô ấy tính tiền.
So sánh với nhau, cô cho đi quá ít.
“Nhưng chúng ta lấy chuyện đến tư vấn này mà nói, em đặt cảm xúc của cô ấy lên trên cảm xúc của chính mình.” Kỳ Mân nói: “Là một loại lấy lòng.”
Tâm lý Lý Tích Thần căng thẳng, hình như bà ấy đã nói đúng, nhưng cô không muốn thừa nhận, vì thế cô giữ thái độ im lặng.
“Tôi không nghi ngờ tình bạn của em bằng cách hỏi câu hỏi này.” Kỳ Mân nói, “Thay vào đó, tôi cảm thấy tình bạn của em rất quý giá. Nhưng đối với buổi tư vấn hôm nay, tôi cần xác định ai là người mà tôi phải tham khảo ý kiến, là em hay Ngõa Ngõa? Tôi phải xác định điều này trước khi tôi có thể tiến hành bước tiếp theo.”
Lý Tích Thần trầm mặc.
Mặc dù bà ấy không nói gì, nhưng Lý Tích Thần cảm giác được sự áp bức rất lớn.
“Tư vấn tâm lý là một quá trình hai chiều.” Kỳ Mân tạo áp lực vừa phải, “Chúng ta đang hợp tác, cho nên nguyên tắc cơ bản nhất là hai bên tự nguyện.”
Thấy vẻ mặt Lý Tích Thần có chút căng thẳng, bà ấy lại cười bổ sung, “Dùng cách nói của người trẻ tuổi bây giờ mà nói, đây giống như một đoạn tình cảm, phải cả hai bên cùng chạy về phía nhau mới có ý nghĩa.”
Đôi môi Lý Tích Thần mím chặt đã tiết lộ sự rối rắm và căng thẳng của cô.
Cô biết rất rõ ý nghĩa trong lời nói này.
Nếu cô đồng ý, chứng tỏ cô tự nguyện tư vấn, cô phải lấy trạng thái tích cực đối mặt với mỗi một lần tư vấn sau này, đây cũng là một chuyện có áp lực rất lớn.
Im ắng và tĩnh lặng lan tràn.
Thật lâu sau, Lý Tích Thần gật đầu, “Là em.”
Kỳ Mân cười khẽ, “Cho nên sau này người hợp tác với tôi là em, đúng không?”
Đã qua sự rối rắm ban đầu, cái gật đầu thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều, “Vâng.”
“Được.” Kỳ Mân nhìn như rất tùy ý mà hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Lý Tích Thần: “… Chuyện này có liên quan gì đến buổi tư vấn của chúng ta không?”
“Không có liên quan gì lắm.” Kỳ Mân nói: “Tôi thuận miệng hỏi.”
Lý Tích Thần: “…”
Cô lại trầm mặc.
Luôn cảm thấy là đang bị bà ấy gài.
Vài giây sau, Kỳ Mân lại hỏi cô: “Vậy em có thể nói cho tôi biết, bây giờ em cảm thấy thế nào không?”
“Là cảm giác gì?” Lý Tích Thần hỏi ngược lại.
Lại một lần nữa cô cảm thấy mình thiếu thốn từ ngữ.
Bởi vì không biết nên hình dung cảm giác của mình lúc này như thế nào.
“Chính là tâm trạng của em.” Kỳ Mân nói: “Có thể nói tùy ý một chút cũng không sao, ví dụ như bi thương, khổ sở, vui vẻ.”
Lý Tích Thần suy nghĩ một chút trả lời: “Em thường xuyên cảm thấy khổ sở, nhất là đêm khuya, em sẽ cảm thấy lo âu, mất ngủ, sẽ hậm hực, sẽ nghĩ…”
Nói đến đây cô bỗng nhiên im lặng.
Cô chưa bao giờ đề cập đến hai chữ này khi nói chuyện với ai.
Quá tàn nhẫn.
Nhưng thật sự cô từng nghĩ tới.
“Muốn tự sát?” Kỳ Mân giúp cô bổ sung nửa câu sau.
Lý Tích Thần ngồi bất động hồi lâu, sau đó mới gật đầu, khuôn mặt mệt mỏi, cả người đều lộ ra một cảm giác tuyệt vọng nặng nề.
Kỳ Mân lại lấy thước ra, “Vẫn là thước này, giả sử nó có thể đo lường cảm giác của em, thấp nhất là 1, thể hiện em cảm thấy rất tệ, từng có ý nghĩ tự sát, thậm chí còn lấy công cụ ra rồi, chuẩn bị tự sát, giá trị ở giữa là 5, thể hiện cũng không tính là quá tệ, cao nhất là 10, thể hiện em hạnh phúc vui vẻ. Em cảm thấy hiện tại mình đang ở vị trí nào?”
“1.”
…
Quá trình tư vấn lần này khiến Lý Tích Thần vừa căng thẳng vừa thả lỏng.
Mặc dù ở một số vấn đề tương đối khó khắn, nhưng tổng thể quá trình so với lần trước vui vẻ hơn rất nhiều.
Cô cảm thấy bà ấy rất hòa nhã, khiến cô có vài lời sẽ không tự giác mà nói ra, mặc dù xuất phát từ đáy lòng vẫn có chút không tín nhiệm, nên cô sẽ dừng lại đúng lúc, không nói ra hết.
Nhưng bà ấy làm cho Lý Tích Thần có cảm giác như Mộc Xuân Phong, bà ấy dịu dàng nhìn cô khiến cô cảm thấy mình được người khác chăm chú lắng nghe.
Cảm giác này như đã từng trải qua rồi, nhưng Lý Tích Thần không thể nói rõ đã trải qua ở đâu.
Cho nên hôm nay Lý Tích Thần nói rất nhiều.
Cô nói về những gì đã xảy ra gần đây và bày tỏ suy nghĩ của mình.
Nhưng mà phần lớn đều là dưới sự dẫn dắt của Kỳ Mân mà nói ra.
Kỳ Mân có kỹ xảo hỏi rất cao siêu, giống như mồi nhử bỏ vào nước, luôn khiến cô vô thức mắc câu.
Nhưng đã trầm mặc quá lâu, nói nhiều như vậy cũng khiến Lý Tích Thần cảm thấy thả lỏng.
Nhưng mà sau khi nhận thấy mình nói hơi nhiều thì bắt đầu khẩn trương, lo sợ bất an muốn thoát khỏi nơi này.
Cuối cùng, Kỳ Mân nói: “Sắp hết giờ rồi, vấn đề cuối cùng, chúng ta kết thúc buổi tư vấn hôm nay.”
“Cái gì?” Lý Tích Thần lại khẩn trương.
“Em có thể hỏi tôi một vấn đề.” Kỳ Mân cười ôn hòa: “Hôm nay luôn là tôi hỏi em, để trao đổi, em có thể hỏi tôi một vấn đề.”
Lý Tích Thần nuốt nước miếng: “Vấn đề gì cũng được sao?”
Kỳ Mân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô sẽ trả lời chứ?” Lý Tích Thần lại hỏi.
“Bé yêu à, đây là vấn đề thứ hai.” Giọng nói của Kỳ Mân mang vẻ trêu chọc.
Đồng tử Lý Tích Thần chấn động hai giây, sau đó thấp giọng than thở: “Cô chơi xấu.”
“Hả?” Kỳ Mân nói: “Em có thể lớn tiếng một chút.”
Lý Tích Thần: “…”
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, dưới ánh mắt cổ vũ của bà ấy, Lý Tích Thần lặp lại: “Cô chơi xấu.”
“Được rồi. Vậy em hy vọng tôi làm như thế nào?”
Lý Tích Thần lại trầm mặc.
“Em có thể đặt lại câu hỏi.” Kỳ Mân nói: “Tôi sẽ xem câu hỏi để trả lời.”
Ý của lời nói này chính là sẽ không trả lời toàn bộ.
Lý Tích Thần nhìn đồng hồ treo tường trong phòng.
Lúc đầu cô không biết phải hỏi cái gì, nhưng trong đầu không ngừng có hình ảnh lướt qua.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại trên mặt Cố Từ, cô ấy thành khẩn đề nghị: “Không đề nghị người bi quan yêu đương.”
Lý Tích Thần phóng thích cảm xúc tiêu cực của mình, nhắm mắt trầm giọng hỏi: “Em sẽ khỏe lại chứ?”
–
Xe Lục Tư Việt chậm rãi dừng lại đối diện [phòng tư vấn tâm lý Lạc Gia].
Hôm nay là sinh nhật sư mẫu anh, cho nên anh đến đây đón cô tan làm.
Đàn anh của anh phụ trách đón thầy, vừa gửi tin nhắn nói đã đến nhà thầy, thúc giục Lục Tư Việt nhanh lên một chút.
Sau khi đỗ xe xong, Lục Tư Việt gọi điện thoại cho cô trước, kết quả không ai nghe, chắc là đang tiến hành tư vấn.
Lục Tư Việt lại gọi cho nhân viên tiếp tân, nghe nói là còn năm phút nữa là xong.
Anh ngồi trong xe mở wechat.
Tin nhắn tối hôm qua còn chưa nhận được câu trả lời, nhất thời cũng không hiểu Lý Tích Thần có ý gì.
Anh nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện.
Hình như là… anh đã quá càn rỡ?
Nhưng mà chắc anh cũng không có nói gì quá đáng nhỉ, chỉ tiết lộ tin tức cơ bản nhất mà thôi.
Một tay anh đặt lên tay lái, tay kia lướt xem lịch sử trò chuyện.
Từ trước đến nay anh đều rất lười đi phân tích tình cảm của mình.
Theo như lẽ thường có thể thấy rõ ràng, anh có hứng thú với Lý Tích Thần.
Lý Tích Thần có lẽ cũng… thích anh?
Có lẽ chưa thể nói là thích, nhưng chắc chắn là có hảo cảm.
Hôm đó lúc anh vào nhà cô đã nhìn thấy một bức phác họa, là dáng vẻ của anh.
Vẽ rất giống.
Mặc dù bị lật ngược.
Anh suy nghĩ một lát, tin nhắn của cô gửi đến: [Em tới rồi ư?]
Lục Tư Việt quay lại trả lời tin nhắn: [Dạ, cô kết thúc rồi ạ?]
Cô: [Đúng vậy.]
Lục Tư Việt: [Vậy em chờ cô ở bên ngoài.]
Sau khi trả lời xong anh mới đổi giao diện, phát hiện giao diện trò chuyện giữa anh và Lý Tích Thần có cập nhật mới, tin nhắn mới nhất trở thành một dấu chấm.
Anh nhíu mày, thừa dịp đối phương còn chưa nhìn thấy nhanh chóng thu hồi.
Không lâu sau, anh nhìn thấy bóng dáng của cô ở trước cửa.
Anh xuống xe đi tới ghế phụ, mở cửa chờ cô tới.
Cách một con đường cô cũng nhìn thấy anh, cười vẫy tay với anh, coi như chào hỏi.
Mà lúc cô giáo qua đường, Lục Tư Việt còn nhìn thấy người quen.
Là Lý Tích Thần và bạn cô.
Cô vẫn mặc một bộ quần áo màu đen rộng thùng thình giấu đi thân thể gầy gò của mình, đi cùng với bạn cô.
Bạn cô cao hơn một chút, để cô đi phía bên trong, tăng thêm cảm giác an toàn cho cô.
Họ đi ra từ phòng làm việc.
Rốt cục thì cô bé này cũng đã nguyện ý tiến lên phía trước một bước rồi sao.
Lục Tư Việt đứng đó khẽ nhếch khóe miệng.
Lúc Kỳ Mân tới thì thấy một màn như vậy, học sinh lúc nào cũng ít nói của bà đang nhìn về phía đối diện đường cười ngốc nghếch.
Bà nhìn theo tầm mắt của Lục Tư Việt, chỉ có người vừa mới tới tư vấn.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Kỳ Mân gõ cửa sổ xe, Lục Tư Việt lúc này mới thu hồi tầm mắt.
“Cô.” Lục Tư Việt cười đưa hoa cẩm chướng đã chuẩn bị sẵn qua,”Sinh nhật vui vẻ.”
Kỳ Mân cười nói: “Có lòng rồi.”
Người đối diện đường cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Lục Tư Việt thắt chặt dây an toàn, khởi động xe mới hỏi: “Cô, người vừa mới bước ra là khách của cô sao?”
“Hai cô gái kia?” Kỳ Mân hỏi.
Lục Tư Việt gật đầu: “Đúng, chính xác là cô gái mặc quần áo màu đen kia.”
Kỳ Mân hơi nhíu mày, “Em có quen biết?”
Lục Tư Việt không giấu diếm, “Ở đối diện nhà em.”
“Thân không?”
“…”
Vấn đề này thật sự khiến Lục Tư Việt không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu nói không thân, hai người cùng nhau trải qua cũng không chỉ có một ngày đêm.
Nếu nói thân, hôm qua mới thêm wechat.
Vì thế Lục Tư Việt chọn một cách nói trung bình: “Cũng tạm.”
“Vậy em có thể đi hỏi cô ấy.” Kỳ Mân trực tiếp ném vấn đề cho anh: “Cô phải bảo vệ khách đến tư vấn của cô.”
Lục Tư Việt: “…”
Anh cười, “Là em đã đi quá giới hạn.”
Bác sĩ tư vấn tâm lý sẽ không tùy ý tiết lộ thông tin và bệnh tình của người đến tư vẫn cho người khác.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu, cho đến khi đến dưới lầu nhà cô giáo, Lục Tư Việt mới nhỏ giọng nói: “Gia đình của cô ấy không tốt lắm, em chưa từng gặp qua cha mẹ cô ấy, nhưng cô ấy có một người chị rất mạnh mẽ.”
Kỳ Mân nghiêng tai, im lặng lắng nghe.
“Cô ấy sống một mình, có triệu chứng sợ xã hội vừa phải, rối loạn giấc ngủ, thời gian trước đã trải qua một sự việc bị theo dõi và kể từ khi đó chứng mất ngủ thậm chí còn tồi tệ hơn.” Lục Tư Việt bình tĩnh nói: “Cô ấy làm việc trong lĩnh vực văn chương, tâm trạng nhạy cảm, nghi ngờ là chứng lo lắng mức độ nặng với trầm cảm và không kiềm chế được nước mắt.”
“Cô.” Lục Tư Việt nói: “Cô có thể lấy những thứ này làm tư liệu tham khảo.”
Kỳ Mân không khỏi mỉm cười, thế mà bà lại thấy được sự lo lắng từ học sinh bình thường không quan tâm đến thiệt hơn này.
“Còn nữa.” Lục Tư Việt dừng một chút, “Cô chăm sóc cô ấy nhiều một chút.”
Sau khi nói xong anh xấu hổ không dám nhìn cô.
Loại chuyện này là lần đầu tiên anh làm, cũng không quen cho lắm.
Anh còn chưa mặt dày đến vậy.
Kỳ Mân chậm rãi đáp, sau đó làm như vô tình trêu chọc: “Em thích cô ấy à?”
Vẻ mặt Lục Tư Việt khẽ thay đổi, sau đó chạy như trốn mà xuống xe.
Kỳ Mân xuống sau.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều, bà nhìn thấy người ngày thường không nói đến chuyện tình yêu là Lục Tư Việt đang đỏ hết cả lỗ tai lên.