Chương 37: Cửa hàng hoa yêu thương của Sở Mẫn
- Trang Chủ
- Tình Cảm Ta Dành Cho Nhau - Chu Phàm
- Chương 37: Cửa hàng hoa yêu thương của Sở Mẫn
“Cô ơi, lấy cho cháu hai bó cúc trắng với nhé.” cậu lên tiếng cúi người vén những nhành hoa xoã xuống toả ra hương thơm tươi mát, sau những chậu cây là một người phụ nữ trẻ trung với mái tóc ngắn ngang vai đang cắt tỉa từng bông hoa mà chính tay mình chăm sóc. Nghe tiếng kêu người phụ nữ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người đến người phụ nữ khá bất ngờ đứng dậy:
“Ôi trời, xem ai đến này. Cô còn tưởng năm nay cháu không đến nữa đấy!”
Cậu bị đánh thương một cái lên lưng.
“Năm nay vẫn là cúc trắng sao? Bao giờ cô mới được bán cho cháu những loài hoa khác chứ?” người phụ nữ cằn nhằn đến bàn lấy hai bó hoa đã được gói lại tỉ mỉ.
Cậu mỉm cười yếu ớt nhìn người phụ nữ đang đưa hoa.
Nhận hai bó hoa trắng xinh xắn vào tay, nhìn bó hoa rồi ngẩng đầu nhìn người kia đang bận rộn tìm kiếm thứ gì đó, cậu cười hỏi:
“Cô cứ làm sẵn thế này không sợ cháu không đến lấy sao?”
“Sợ gì chứ? Cháu không đến lấy thì tự cô sẽ đi! Dù sao chúng ta cũng là bạn.” người phụ nữ quay người, tuy nụ cười vẫn còn nhưng trong mắt, khoé mắt lại là cảm xúc tang thương, nặng nề. Chỉ giây lát thôi, nụ cười ấy lại quay về dáng vẻ thoải mái như lúc nhìn thấy cậu bước vào cửa hàng hoa của cô.
“Đây cho cháu!” người phụ nữ nhét vào lòng cậu một lọ thủy tinh bên trong đựng những trái dâu sấy đỏ to, nhìn cậu ngỡ ngàng, người phụ nữ cười càng tươi, nếp nhăn khoé mắt cũng theo đó cũng lộ ra.
“Vẫn còn thích dâu chứ?” cô dịu dàng hỏi cậu.
“Vẫn còn, thích!” cậu nhìn lọ dâu trong lòng, ngẩng đầu nhìn gương mặt người phụ nữ đã xuất hiện dấu hiệu của thời gian cậu thả nhẹ giọng nói.
“Haha, tốt lắm, nếu cháu không thích nữa thì món quà này cô chuẩn bị phí phạm rồi.”
“À, phải đưa luôn cả quà của công chúa nhỏ xinh đẹp nhà ta chứ nhỉ!” người phụ nữ vỗ tay quay người, lúc quay lại trong tay cô cầm thêm một hộp quà được gói cẩn thận.
“Đây là mấy cánh hoa được cô làm khô, nó có mùi thơm lắm đấy nhé! Nếu cháu muốn dùng thì nói cho cô, đây là con bé nói từ trước rồi nên mới được tặng đó.” Nhìn tay cậu hết chỗ để, cô lấy thêm túi quà to đựng cả lọ dâu của cậu vào.
“Được rồi!” người phụ nữ hài lòng ngắm nghía cậu chàng lúc vô tay trắng, giờ về lại ôm không hết trước mắt.
“Cô không hỏi chúng cháu đi đâu và về lúc nào sao?” nói xong, cậu khó hiểu với lời nói của chính mình, tại sao cô ấy phải hỏi cậu những điều đó chứ? Đang khó chịu với suy nghĩ không thấy đáp án này, bỗng cậu nghe người phụ nữ trả lời:
“Tại vì không cần thiết.” nghe câu này xong cậu càng khó chịu hơn. Chưa kịp khó chịu thêm cậu đã nghe người phụ nữ nói tiếp:
“Cô chỉ cần biết hai đứa đang khoẻ mạnh sống vui vẻ ở một nơi nào đó là được rồi, còn nếu như để cô hỏi mấy câu cháu nói thì có lẽ không thể tóm tắt trong mấy câu được đâu, chúng ta có thể dành thời gian khác ngồi xuống từ từ kể với nhau mà.” người phụ nữ vỗ vai cậu, thật ra cô muốn vỗ đầu cơ nhưng cậu nhóc ngày nào đã cao quá rồi.
“Vâng.”
“Cảm ơn cô, cô Sở.” cậu cúi đầu, âm thanh khàn khàn hơi nghẹn.
Tạm biệt cô Sở xong cậu ra xe, trước khi lên xe cậu ngẩng nhìn tấm biển hiệu màu sắc tươi tắn với cái tên chính giữa: Cửa hàng hoa yêu thương của Sở Mẫn.
Chiếc xe Maybach lại theo dòng xe tấp nập đi đến một con đường ít xe cộ khác, hai bên đường là dòng người sống động tới lui ồn ào đầy sức sống, ở con đường này họ rất hạn chế đi xe ô tô to, công chức nhà nước không có xe thì đi xe ôm còn không ra khỏi con đường này rồi gọi xe, hàng quán ven đường lúc nào cũng đông người ra vào. Giữa thành phố toàn nhà cao tầng thì nơi giữa lòng thành phố đây, ngôi nhà cao nhất cũng chỉ có bốn tầng, còn lại đa số là hai tầng. Nếu nhìn từ trên cao nơi này chắc sẽ rất giống một cái hố đấy.
Cậu đưa xe đến một bãi đỗ rồi ôm bó hoa đi lẫn vào đoàn người, dọc đường tuy đông và toàn người đang bận chạy hối hả nhưng họ vẫn dành chút thời gian quay đầu nhìn chàng trai với vóc dáng nổi bật này, khi quay đầu họ cũng hơi tiếc nuối vì chàng trai này bịt khẩu trang với đội mũ kín quá, họ không thể nhìn thấy nhan sắc của chiếc body khiến họ ngoái đầu. Dọc đường luôn có ánh mắt dõi theo nhưng cậu cũng không quá quan tâm mà bước tiếp.
Dừng lại trước căn nhà hai tầng với con sóc làm bằng gỗ trên cột cổng, cậu lấy chìa khoá ra bước vô. Ngắm nghía ngôi nhà cho đến khi cảm thấy đủ rồi cậu mở cửa, bước đến thềm nhà cậu cất tiếng:
“Thưa bố, con về rồi.”