Chương 35: Quản gia - Kane
“Khụ, nên đi thôi!” cậu ho khan đánh trống lảng.
“Vângg.” cô kéo dài giọng.
“Nói thật đi, lúc nãy anh đọc gì mà lại có biểu cảm sến súa đó thế?” trước khi lên máy bay cô vẫn không kiềm được mà tò mò hỏi cậu.
“Không phải việc của em!” cậu đẩy đầu cô tránh xa mình, nhưng với ánh mắt hóng hớt tinh tường của mình, trước khi lên máy bay cô đã thấy được rạng đỏ mập mờ trên tai anh.
Cô nhìn anh cười thích thú.
“Em cười ghê quá rồi đấy!” cậu ghét bỏ liếc nhìn cô.
“Kệ em! Dù sao thì vẫn còn xinh đẹp lắm. Đúng không?” cô đặt hai tay dưới cằm chông chờ nhìn cậu.
Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng xì không rõ ý vị của cậu.
“Quá đáng lắm!” cô dậm chân hậm hực nhìn cậu lên máy bay.
……………
[Ngài quản gia đáng kính à, ông nhận được đồ tôi gửi chưa?] giọng nói vui vẻ của Chu Quốc Việt truyền ra từ điện thoại.
“Nó vừa mới đến thôi, nhưng lần này ngài lại tặng cái gì vậy?” Người được gọi là quản gia – Kane đứng trong sân nhìn hộp quà lớn sặc sỡ được đóng gói tỉ mỉ, hơn mình cả nửa người và thứ đó được sáu người vai u thịt bắp chở đến bằng container.
Một hộp quà sặc sỡ được thắt nơ đứng trơ trọi giữa sân biệt thự luôn trong không khí u ám, đối lập, cực kì đối lập.
[Haha đó tất nhiên là bí mật rồi!]
[Ông nhớ giữ cẩn thận đấy, tôi thật vất vả mới làm ra được nó!]
“Vậy giờ tôi làm sao để cất nó đây?” Kane với vết sẹo trên mắt giật giật khoé miệng.
[Ồ, sao?! Ông không giữ sáu người kia lại à?] chú của Chu Chu không thể tin được mà nâng tone cao lên một nốt.
“Tôi nào biết được!” Kane nhăn mày.
[Tôi đây.. đến liền. Có người gọi tôi nên cúp trước đây. Ông tự xử đi nhé!] Chu Quốc Việt chột dạ kiếm cơ rút lui. Chưa để Kane đáp lại thì đã cúp.
Kane nheo mắt nhìn màn hình tối thui trong tay.
“Tôi già rồi, không còn sức như xưa nữa đâu mà vác nó vô nhà.” Kane chắp tay sau lưng, bóng người cao gầy nhìn cái hộp to lớn trước mặt rồi bỏ vô nhà, lúc quay lại thì trong tay có thêm một tấm vải chống nước màu đen. Sau khi Kane phủ tấm vải lên thì cái hộp quà đã không còn quá bắt mắt giữa những thứ u ám xung quanh nhưng trong mảnh sân rộng rãi mà có thêm một cục đen thì không để ý cũng khó.
Nhìn đồng hồ điểm đến sáu giờ, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống. Kane hướng đôi mắt sắc bén ra xa nhìn cánh cổng biệt thự tựa như lâu đài này một lúc rồi quay người bước vào trong.
“Sắp đến ngày đó rồi nhỉ?” Kane ngước nhìn toà lâu đài tối màu trước mắt, xa xăm hơn chính là một cánh rừng thông cao lớn tăm tối. Ông không nghĩ gì nữa mà lắc đầu bước vào đóng cửa. Bóng lưng gầy được ánh trăng phác hoạ dần biến mất sau cánh cửa.
……………
“Cái gì? Anh chị sắp tới rồi sao?!” cậu thiếu niên với gương mặt thanh tú hưng phấn đứng bật dậy khỏi ghế.
“Mau đặt vé máy bay về ngay cho tôi!” gương mặt hơi đỏ vì hưng phấn ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Chờ cấp dưới ra khỏi, cậu thiếu niên bước đến cửa sổ nhìn thành phố sầm uất bên dưới lẩm bẩm:
“Lại thêm một năm hai người quay về mà không nói trước với em. Tuy hơi buồn nhưng em vẫn rất yêu hai người!”
…………..
Tần Yến Trì ngồi nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ quả quýt bằng gỗ lâu đời được bảo quản rất tốt trong tay, sau khi suy đi nghĩ lại anh quyết định vẫn là vật về với chủ thì tốt hơn.
“Còn cái kia..” ánh mắt anh nhìn chiếc đồng hồ quả quýt kim cương lấp lánh dưới ánh đèn trên bàn.
“..Mình để lại dùng cũng được.” nói rồi anh kéo một ngăn bàn ra nhét nó vào đấy. Lại lấy thêm một chiếc hộp quà khác đặt đồng hồ bằng gỗ trong tay xuống, khéo léo thắt thêm cái nơ nho nhỏ trên chiếc hộp quà màu đỏ trơn. Anh hài lòng ngắm nghía nó một hồi rồi đứng dậy khởi động người vì ngồi lâu mà mỏi.
“Nên xuống xem hai nhóc kia có ngoan ngoãn ăn không đã.” anh mở cửa phòng, trước khi đóng còn nhìn hộp quà đỏ trên bàn, như nhớ đến gì đó mà nở nụ cười dịu dàng.
……………
“Này, dậy đi.” cậu lay người đánh thức cô.
Chu Giai Giai chậm chạp kéo bịt mắt xuống, đôi mắt mờ mịt chớp chớp nhìn cậu gấp cuốn sách cất đi.
“Xương em rã rời rồi!” cô xoa mặt mình cho tỉnh táo.
“Về rồi nghỉ tiếp.” cậu giục cô nhanh cất đồ chuẩn bị xuống.
“Từ từ nào.” cô uể oải tháo gối chữ U trên cổ ra.
Chờ cô đánh một cái ngáp sau khi chuẩn bị xong thì máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh.
Nữ tiếp viên dùng loa nhắc nhở khách hàng tạm tắt mọi thiết bị di động để đáp đất an toàn.
Trên chuyến bay hạng thương gia này toàn người quý mạng hơn mấy phút lướt mạng nên chẳng cần tiếp viên nhắc thì họ cũng chả dám dùng.
Mọi người đứng dậy xếp hàng xuống máy bay, hai anh em nhà Chu Phàm cũng gia nhập đoàn người bước đi.
Bây giờ ở T quốc đang là sáu giờ sáng, thời tiết khá xấu, sắc trời thì âm u, thậm chí còn hơi xe lạnh. Chu Giai Giai vừa xuống máy bay đã rùng mình.
“Anh à, nhanh nhanh lấy đồ rồi về thôi!” cô tái mặt run rẩy kéo áo khoác vào giữ ấm.
“Sao thời tiết ở đây lạnh thế chứ?” răng cô lập cập đánh nhau.
“Lạnh đến nỗi nào chứ?” cậu ghét bỏ nhìn cô nhưng tay lại mở ba lô lấy áo ấm đưa qua.
Cả sân bay đèn được bật sáng trưng, mới sáng sớm đã có rất nhiều người trang bị đầy đủ chờ chuyến bay của mình. Hai người nhanh chóng lấy đồ, vừa ra khỏi toà nhà chờ ở sân bay, họ nhanh chóng bị một chiếc xe Maybach sáng boong nổi bật giữa đám xe taxi xanh vàng thu hút. Một người đàn ông mang vest đen đuôi tôm nhìn về phía họ.
“Chào mừng về nhà, thiếu gia, tiểu thư.” Kane cúi người mỉm cười.
“Ông đừng có làm cháu rùng mình thêm nữa.” cô vuốt vuốt cánh tay nổi đầy da gà của mình.
Kane làm như không nghe thấy đánh giá hai người:
“Cô cậu gầy hơn thì phải?” ông nghiêng đầu dò hỏi.
“Không chắc bọn cháu có gầy đi không nhưng ông thì vẫn khoẻ lắm.” Chu Phàm cũng mỉm cười nhìn lại ông.
“Haa, được rồi, một cái ôm chào mừng được chứ?” Kane thở dài dang hai tay ra mỉm cười.
“Tất nhiên.” cậu nhún vai xem đó là điều hiển nhiên, ba người trao nhau cái ôm đầy ấm áp sau bao ngày gặp lại.