Chương 51: Tôi cũng vậy (1)
***
Sự thật chứng minh, mấy lời “có tiền mua tiên cũng được” là giả.
Sinh vật thần bí trong ngôi nhà gỗ nhỏ kia có cho cả triệu cũng không cần, ngược lại trả lời câu hỏi của Quan Yếm: “Ta muốn một con cá.”
Hai người đứng trước cửa nhìn nhau: “…”
Nếu có cá thì họ còn cần đồ ăn làm gì, ăn cá luôn cho rồi?
Lúc này, mấy người cầu sinh khác cũng lục đục đi lại, Quan Yếm quay đầu lại nhìn thì phía bên kia chỉ có đôi mắt màu vàng, hai mắt cố chớp: “Nhưng chúng cháu không có cá, thật sự không thể dùng thứ khác để đổi sao ạ? Cháu có thể cho ông… Một chiếc ghế sô pha!”
Trong phòng khách có nhiều đồ vậy, thế cứ lấy đại là được.
“Không có cá thì có thể đi câu.”
Âm thanh kia vừa vang lên, khe cửa hé ra không ít, một ngón tay chậm rãi vươn ra chỉ về một hướng cạnh nhà gỗ.
Quan Yếm nhìn “tay” kia, mày giật giật, đó rõ ràng là móng vuốt mèo, đây không lẽ là một con mèo già à!
Móng vuốt lông xù với đệm thịt màu hồng nhạt chỉ vào đống đồ đạc lộn xộn ở bên cạnh nhà gỗ, cô quay đầu nhìn, phát hiện dưới đống đồ là một cần câu cá.
Quan Yếm lập tức đi qua kéo món đồ lên, đến gần cửa gỗ: “Xin hỏi chúng cháu nên tới chỗ nào để câu ạ?”
Nó nói: “Bên trái, có một hồ nước.”
Thích Vọng Uyên bước đi.
Quan Yếm túm lấy anh, hai mắt chớp chớp giống như bị bụi bay vào mắt: “Anh Thiết Ngưu ơi, anh không giúp người ta cầm cần câu à?”
Khóe môi anh Thiết Ngưu giật giật như bị mắc chứng hội chứng bất lực ngôn ngữ, không nói một lời nhận lấy cần câu.
Nửa đường, Quan Yếm như đứa trẻ nhảy nhót chạy ra trước mặt anh, xoay người đi lùi vừa nhìn anh vừa nói: “Nhiệm vụ mấu chốt không phải phải làm đồ ăn ngon, mà là phải tích cóp giá trị ngọt ngào, chúng ta cần hợp tác lẫn nhau tí đi chứ.”
Thích Vọng Uyên không chịu được cách cô thể hiện, anh không nhịn được thở dài, sau đó đưa tay ra túm cô lại.
Quan Yếm mất trọng tâm ngã vào ngực anh.
Mũi đau quá.
Cô ngẩng đầu nhìn cằm anh: “Hỗ trợ cũng không cần như vậy.”
Ngài tổng giám đốc bá đạo cười quyến rũ: “Yêu tinh nhỏ này, nói xong thì không nhận à? Hửm…”
Da đầu Quan Yếm tê dại: “Ha…ha…a”
[Chưa từng nghe lời nói thế này, online chờ, vô cùng nôn nóng.]
Cùng lúc đó, mấy người cầu sinh khác đang nỗ lực.
Viên Khả là một em gái đáng yêu có cặp má phúng phính trẻ con và một đôi mắt to tròn sáng ngời, cô ấy cố gắng tạo ra hình tượng mạnh mẽ điên đảo chúng sinh vô cùng quyến rũ, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng đi trước.
Mà đồng đội cô ấy, Cận Dung — một người đàn ông phong độ trí thức thì đang cố gắng làm ra vẻ mặt âm u và điên cuồng, một bên “ốm yếu” ho khù khụ đuổi theo một bên “vạn người mê”.
Anh ta bắt lấy tay cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại đây, tôi biết mấy loại rau củ, đi hái với tôi đi!”
“Vạn người mê” hừ lạnh một tiếng: “Anh là cái thá gì? Mau buông tôi ra! Nếu không phải vì rau thì tôi còn lâu mới trả lời anh!”
Hai người nhìn nhau, khóc không ra nước mắt.
Không được làm hỏng thiết lập… nhưng bất luận có nghĩ thế nào tình hình giữa họ hiện giờ cũng chẳng thể đạt được giá trị ngọt ngào nốt.
Bên kia, anh trai đầu đinh cao to cường tráng uể oải đi theo tên miệng thối, đi tới trước nhà gỗ nhỏ.
Cửa nhà gỗ nhỏ theo chân họ đến mà mở ra, giữa khe hở là con mắt màu vàng.
Trong đầu anh trai đầu đinh Vu Triết chỉ có một hàng chữ “em gái yếu đuối mảnh mai dịu dàng” bay tới bay lui, vẫn luôn cúi đầu không muốn thấp đầu không muốn làm ra bất kỳ phản ứng gì.
Tên miệng thối La Hùng bề ngoài bình thường, thậm chí hơi đầy đặn và thô tục, nhưng anh ta vô cùng tự tin, tiếp nhận thiết lập nhân vật “Vua màn bạc điện ảnh truyền hình tuấn tú hấp dẫn” với tâm thế rất vui vẻ.
Anh ta ngẩng đầu nhìn con mắt kia, nở một nụ cười mà anh ta tự cho là mê người, nói: “Chúng tôi muốn một vài lọn rau cải, hoặc là gà cũng được.”
“Tích ——”
Sắc mặt anh ta biến đổi, cúi đầu nhìn đồng hồ: hỏng thiết lập nhân vật, -1.
Anh trai đầu đinh sửng sốt, tức giận: “Anh có bị ngu không vậy! Có nam diễn viên đang nổi nào mà nói chuyện bất lịch sự như anh không? Chào mà cũng không biết nói à? Hai chữ “chào ông” cũng không có miệng nói à?!”
“Tích ——”
Chính đồng hồ của anh ta cũng vang lên.
Anh ta nghẹn lại, tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tên miệng thối bị anh ta mắng xối xả một hồi, vốn còn định mắng lại, thấy thế cũng không dám lên tiếng, kìm nén sự giận dữ: “Nếu anh đã nói vậy thì anh tới đây đi!”
Anh trai đầu đinh siết chặt tay, gân xanh trên thái dương cũng nổi cả lên.
Nhưng mà ngẫm lại đây cũng là cái mạng của mình… Mẹ nó, liều mạng!
Anh ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra thì biến thành nét mặt yếu đuối bất lực, ôm lấy tay của tên miệng thối, sau đó vuốt vuốt lại giọng nói: “A! Anh ơi, con mắt kia thật là đáng sợ, người ta bị dọa rồi này!”
Trong không khí phiêu đãng sự xấu hổ và buồn nôn tràn trề.
Hai cô gái tạo thành một đội là hài hòa nhất.
Tuy nhóm người cầu sinh hầu như không làm quen với người lạ, nhưng giữa con gái với nhau thì tốc độ làm quen rất mau.
Cô gái tóc thẳng Ngải Vũ nhắm mắt đi bên cạnh “Nữ chủ tịch sấm rền gió cuốn”, cố gắng tưởng tượng chính mình là “Chó nhỏ rạng rỡ hoạt bát bám người”, hai mắt cong lên nhìn em gái váy ngắn, nói: “Chị ơi, lát nữa chị chỉ cần ở bên cạnh em thôi, việc nặng việc khổ thì giao cho em là được! Em sẽ không làm chị bị liên lụy đâu.”
Em gái váy ngắn cố gắng nhịn cười, đáp: “Ngoan quá, em làm cho tốt, sau đó tới công ty chị làm thư ký của riêng chị, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau!”
“Dạ được ạ, chị tốt quá, em rất thích chị ~” Vào Watt và Word để ủng hộ _tichha_ nhé
Ngải Vũ vui vẻ đáp, tiện tay choàng qua tay của “nữ tổng giám đốc”, mười ngón tay đan vào nhau, cánh tay lắc qua lắc lại, cười đến nỗi muốn bao nhiêu ngọt ngào là có bấy nhiêu.
“Đinh ——”
Đồng hồ của hai người đồng thời vang lên, cúi đầu nhìn, các cô ngạc nhiên phát hiện mỗi người tăng thêm một nấc giá trị ngọt ngào.
Hình như cũng không khó tới vậy.
Khó quá, khó quá đi à.
Quan Yếm ngồi bên tảng đá cạnh hồ nước, người dựa gần vào Thích Vọng Uyên.
Cô nhìn mặt nước tĩnh lặng kia, tự nghi ngờ trong lòng, trong vòng một tiếng có thể câu được cá thật ư?
“Đừng lãng phí thời gian, em làm gì đi chứ.” Thích Vọng Uyên nói.
Quan Yếm nhìn về phía anh: “… Vậy anh đừng nói chuyện.”
Anh nhếch một bên mày: “Hửm, em biết hậu quả khi chọc giận tôi là gì không?”
Cứu với ——
Quan Yếm nhắm mắt, thấy chết không sờn đưa tay… kéo cánh tay của anh trai tổng giám đốc sến súa, nói một cách dịu dàng: “Anh Thiết Ngưu ơi, chúng ta thật sự có thể câu được cá sao? Em sợ nhiệm vụ thứ nhất thất bại quá.”
Thích Vọng Uyên nhìn cô: “Yên tâm đi, nếu trong vòng nửa tiếng không câu được thì ao cá này tôi sẽ mua lại vì em, tất cả đều là của em.”
Quan Yếm: “…”
Vài giây sau, anh bỗng nói tiếp: “Gồm cả tôi.”
Vừa rồi quên từ.
Quan Yếm như được cảnh tỉnh, cảm thấy tầm mắt của mình hơi mờ mờ, hoa mắt choáng váng, cô nhanh chóng không nhìn rõ cảnh vật.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt anh, sau đó thẹn thùng dựa vào vai anh: “Hừ, anh là đồ đáng ghét! Người ta thích lắm đó!”
Còn không phải là lời âu yếm ngọt ngào hay sao! Tới đi, tổn thương nhau đi!
“Đinh ——”
Đồng hồ của hai người bỗng vang lên liên tiếp.
Quan Yếm cúi đầu nhìn xem: Giá trị ngọt ngào +5.
Xem ra “khán giả” trong thế giới này rất thích xem kiểu này.
Thích Vọng Uyên nhìn người đang ngọ ngoạy đầu mình trên vai anh, lạnh lùng đáp: “Người phụ nữ này, đừng động bậy, nhỡ đụng thì tôi không cam đoan sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”
Mắt Quan Yếm giật giật, ôm ngực không để mình nôn ra: “Nhưng mà người ta thích anh mà.”
Giá trị ngọt ngào +1.
“Có chuyển động.”
Thích Vọng Uyên bỗng dùng sức kéo cần câu lên, cùng với một tiếng “ầm”, một con cá lao ra khỏi mặt nước, theo dây câu bị kéo lên bờ.
Nhìn thấy con “cá” kia, Quan Yếm mới hiểu lý do vì sao phải dùng cá đi đổi đồ ăn, trên người con cá này căn bản không có thịt, chỉ là một khung xương hoàn chỉnh đang không ngừng đung đưa.
Thích Vọng Uyên gỡ nó xuống: “Được rồi.”
Quan Yếm luôn luôn nhớ thiết lập nhân vật, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, giống như một cô gái đang say đắm: “Anh Thiết Ngưu thật là lợi hại!”
Thích Vọng Uyên: “Ừm, đây đã tính là gì, có cái khác còn lợi hại hơn, em có muốn thử không?”
“…”
Một chữ “biến” lượn ba vòng trong họng rồi bị ép nuốt trở về.
Trên đường trở về, anh trai đầu đinh và tên miệng thối đi từ xa tới.
Tên miệng thối La Hùng cầm một tấm lưới màu xanh, vắt nó trên vai, gương mặt u ám đi trước.
Xung quanh là một mảnh đất hoang, nơi nơi đều mấp mô lồi lõm.
Anh ta bước từng bước, cộng thêm dáng người thấp bé và tấm lưới trên vai, nhìn tựa như Võ Đại Lang bán bánh hấp trong phim truyền hình.
Sắc mặt của anh trai đầu đinh Vu Triết còn khó coi hơn so với anh ta, đi cách xa hơn mười mét, dường như sợ đến gần hơn một chút cũng sẽ cảm thấy xui xẻo.
Nhìn thấy đám Quan Yếm từ xa, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ rối rắm, sau đó giống như quyết tâm tăng tốc đi nhanh tới.
Anh ta dừng trước mặt hai người, hàng lông mày nhíu lại một chỗ, môi mấp mé vài lần nhưng chẳng nói ra được.
Quan Yếm suy nghĩ rồi hỏi: “Anh trai này muốn mượn cần câu sao?”
Vu Triết nghe thấy thế thì thở phào, nhìn cô gật đầu lia lịa một cách vô cùng cảm kích.
Thích Vọng Uyên ném cần câu cho anh ta, nhíu mắt quay lại, đưa tay tới siết cằm cô: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, không được gọi tên đàn ông khác là anh, em là của tôi.”
“…”
Mặt Quan Yếm bị hai ngón tay của đối phương bóp lại thành một cục, nhưng không ảnh hưởng gì tới đôi mắt chấn động của cô.
Đồng hồ đinh hai tiếng.
Quan Yếm: “Em nhớ rồi, anh Thiết Ngưu thật là hung dữ ~”
Vì giá trị ngọt ngào, tất cả đều đáng giá!
Nửa đường, bọn họ lại hai cô gái kia.
Hai người tay trong tay, vừa nói vừa cười, vô cùng nhẹ nhàng thong dong, không giống như đi làm nhiệm vụ mà trái lại như cặp chị em đang được nghỉ phép.
Thích Vọng Uyên cúi đầu nhìn xương cá trong tay, đổi nó sang tay khác, sau đó mặt không biểu cảm mà nắm lấy tay Quan Yếm.
Quan Yếm hoảng sợ, theo bản năng muốn rút tay ra, quay lại nhìn anh chẳng có một chút biểu cảm nào, cô đột nhiên cảm thấy mình như đang làm kiêu.
Vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, cũng có phải yêu đương thật đâu.
Cứ nghĩ thế thì tốt hơn nhiều rồi.
Cô trở tay nắm lấy tay anh, cười nói: “Anh Thiết Ngưu à, em nấu cơm không ngon, lát nữa em giúp anh được không?”
Anh Thiết Ngu có tài có đức đẹp trai cao ráo hoàn mỹ đáp: “Em cứ ở bên cạnh tôi chờ ăn là được, làm sao tôi có thể để người phụ nữ của mình làm việc được chứ?”
Quan Yếm: “…”
Người này lúc đọc tiểu thuyết chắc chắn rất nghiêm túc.
Bọn họ là nhóm trở lại đầu tiên, trong phòng bếp không một bóng người.
Xương cá kia đổi được bên nhà gỗ được tí rau xanh và một quả trứng gà, Thích Vọng Uyên chiên trứng thành một mặt trời nhỏ hoàn mỹ, cắt rau xanh nấu thành một chén canh nhỏ, bữa sáng hoàn thành.
Lúc này thời hạn nhiệm vụ chỉ còn hai mươi phút.
Quan Yếm dọn đồ ăn lên bàn cơm, nhíu mày nói: “Phần ít quá, hầu như không đủ no.”
Thích Vọng Uyên đi tới sau lưng cô kéo ghế ra ý bảo cô ngồi, sau đó đẩy hai phần đồ ăn tới trước mặt cô: “Đây là cho một mình em, tôi không đói.”
“Đinh ——”
Đồng hồ hai người vang lên liên tục.
Quan Yếm nâng tay lên xem, giá trị ngọt ngào +3.
Cô nhìn về phía Thích Vọng Uyên, dùng ánh mắt điên cuồng ca ngợi: Ngưu ơi Ngưu ơi, đúng là anh Thiết Ngưu của tôi!
Còn hai người cầu sinh khác lần lượt trở về, nhao nhao tới nhà bếp làm việc.
Cùng lúc đó, anh trai đầu đinh và tên miệng thối ở bên hồ cá lại tạo ra một vòng đối chọi khác.
Họ cầm cần câu định câu cá, còn thêm tấm lưới, không ai chịu thua ai, nhất định phải dùng cách của mình để bắt được cá.
Vì lưới kéo trong hồ làm đục nước nên không thể nhìn thấy cá ở đâu.
Cá bị hù chạy mất, tất nhiên sẽ không đớp mồi.
Thấy không còn thời gian nữa, anh trai đầu đinh không dám kéo tiếp, thu cần câu lên chạy lấy người, tính toán nhặt đại cây cỏ bên đường xem xem có thể ăn không để đối phó.
Tên miệng thối thấy anh ta muốn đi, nghĩ một hồi cũng kéo lưới, nhanh chóng đi theo sau, dõi theo anh ta xem anh ta nhổ gì thì sẽ nhổ nấy.
Đường về nhà gỗ, hai người ôm một đống thứ linh tinh.
Cửa nhà gỗ vẫn giống như lúc trước, khi có người tới gần sẽ tự động hé mở, lộ ra một đôi mắt màu vàng.
Anh trai đầu đinh đi lên trước, nói: “Xin chào, ngại quá, tôi không câu được cá, trả lại cần câu cho ông này.”
Còn chưa nói xong, con mắt kia chợt híp lại.
Trong lòng anh ta vang lên tiếng lộp bộp, cảm giác có gì đó không ổn.
Nhưng tên miệng thối La Hùng bị anh ta chắn lại phía sau không nhìn thấy cảnh tượng này: “Ngại quá, tôi cũng không câu được cá.”
Anh ta cũng chưa nói xong, bỗng nhiên nghe một tiếng “meo” vô cùng chói tai vang lên.
Anh trai đầu đinh xoay người chạy, tiện tay kéo La Hùng, quát: “Chạy mau!”
Sau đó, “đùng” một tiếng, cửa nhà gỗ nặng nề mở ra, một bóng đen từ trong đó nhảy ra, bốn chân chạm đất, đuổi theo hai người họ với tốc độ cực nhanh.
Tên miệng thối La Hùng chậm nửa nhịp, bị anh trai đầu đinh kéo đi còn quay đầu lại nhìn thử.
Anh ta nhìn thấy một cái mặt mèo, tóc hoa râm, như một bà già gầy yếu, bốn chân đặt đất như chân mèo, nhanh nhẹn đuổi theo sau.
Cặp mắt mèo kia vừa to vừa sáng, trên hai ranh nanh còn dính máu tươi, chân trước có cặp móng sắc như dao.
Không hề nghi ngờ gì nữa, một khi bị nó đuổi kịp thì chắc chắn sẽ chết.
Anh ta sợ tới nỗi biến sắc, hét lên “a” chạy như điên, ngay cả đồng hồ có phát ra tiếng thì cũng không làm anh ta dừng lại.
Nhưng dẫu hai người có dùng hết sức lực thì cũng không thể chạy trốn khỏi một con “mèo”.
Vài giây sau, La Hùng bỗng cảm giác sau lưng lành lạnh, ngay sau đó, một cảm giác đau đớn xuyên tim mới tràn đến.
Đột nhiên anh ta đau đến nỗi cả người mềm nhũn, cả người không thể khống chế lao về phía trước, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bà lão mặt mèo nhân cơ hội nhào lên, đè sau lưng anh ta, cắn xuống cổ!
Lúc răng nanh chỉ còn cách cổ 5cm thì đột nhiên dừng lại.
La Hùng sợ đến sững sờ tại chỗ không có phản ứng, anh trai đầu đinh đẩy bà già ra. kéo anh ta chạy về phía trước: “Còn thất thần nữa! Anh muốn chết sao! Đạo cụ của tôi chỉ có thể khống chế nó mười giây thôi!”
Qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, Quan Yếm vô ý nhìn thấy hai người đang chạy như điên tới.
Cô nhíu mày, lập tức đứng dậy đi mở cửa lớn, hai người kia nhanh chóng chạy vọt vào.
Sau lưng họ là “bà già” mặt mèo đuổi theo không bỏ.
Khi bọn họ chạy vào cửa chính, nó chợt dừng trước cửa ở khoảng cách chưa tới 5 mét, đôi mắt màu vàng không cam lòng nhìn họ chằm chằm, phát ra tiếng “meo” nghẹn ngào.
Quan Yếm nhanh chóng đóng cửa lại.
Thấy quái vật kia không đuổi vào, hai người đàn ông ngã lăn ra đất, chưa tỉnh hồn há miệng thở dốc.
Tất cả những người khác nghe thấy động tĩnh thì đi ra xem, thấy sau lưng tên miệng thối toàn là máu thì không khỏi chấn động.
Nhiệm vụ này rõ ràng rất an toàn… Mấy người họ cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Vết thương sau lưng La Hùng nhìn có vẻ rất đáng sợ, ba vết cào sâu vào da thịt, máu nhuộm đỏ cả lưng.
Cũng may đây là vết thương ngoài da, mọi người đi tìm kiếm xung quanh, rất nhanh sau tìm được hộp cứu thương, rồi giúp anh ta xử lý đơn giản vết thương.
Đồng thời anh trai đầu đinh kể về chuyện xảy ra.
Quan Yếm nói: “Có lẽ là mượn công cụ thì nhất định phải đem cá về, nếu chỉ có công cụ không thì sẽ kích hoạt. Nhưng mà có điều nó không thể vào tòa nhà này, hiện tại sẽ không có việc gì đâu.”
Anh trai đầu đinh khóc không ra nước mắt: “Còn có mười phút thôi… chúng tôi chưa làm gì cả, làm sao bây giờ?”
Ngay cả cỏ dại hái bừa bên đường cũng mất hết trong lúc chạy trốn rồi.
“Vạn người mê” chủ động nói: “Chúng tôi còn thừa rau này, anh cần không?”
Anh ta cảm động đến rơi nước mắt: “Cần cần cần! Cảm ơn rất nhiều! Cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Rất nhanh, 8 giờ rưỡi đã điểm, quản gia xương khô xuất hiện đúng giờ.
Ông ta cầm bốn chiếc chìa khóa, sau một đoạn quảng cáo thì nói với đám người cầu sinh: “Chúc mừng tất cả mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi! Đồng thời tổ tiết mục cũng bày tỏ sự áy náy với các vị, lần này do sơ suất của nhân viên công tác nên quên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chúng tôi bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc.”
“Thế thì nhiệm vụ kế tiếp chính là mời mọi người lái xe mà tổ tiết mục chọn sẵn lên thị trấn để mua sắm đồ đạc.”
“Trước tiên, chúng tôi đã chia phòng.”
Ông ta nói xong, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một màn hình, trên đó là xếp hạng giá trị ngọt ngào của các cặp đôi.
Cặp thứ nhất là: Hai cô gái “Nữ tổng giám đốc” và “Chó nhỏ”, giá trị ngọt ngào xê xích là: 12, 13.
Cặp thứ hai là: Quan Yếm và Thích Vọng Uyên, “Tổng giám đốc bá đạo” và “Em gái nhà bên”, giá trị ngọt ngào: 12, 12.
Cặp thứ ba: Vạn người mê và Cậu chủ nhỏ tập đoàn: 4, 3.
Cặp thứ tư… anh trai thô bỉ sắm vai em gái yếu đuối và nam diễn viên đang nổi: -5, -7.
Sau khi những người khác nhìn thấy con số, đều không khỏi nhìn hai người kia với ánh mắt thông cảm.
“Hy vọng cặp cuối cùng sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế, nếu không sẽ bước vào vòng nguy hiểm bị đào thải đấy.”
Quản gia xương khô nói: “Bây giờ, mời các vị tiến lên chọn phòng căn cứ theo bảng xếp hạng!”
Hai cô gái không cần nghĩ, chọn thẳng căn phòng công chúa tốt nhất.
Thứ hai tất nhiên là phòng hai người, Quan Yếm tất nhiên sẽ chọn nó chứ hơi đâu đi chọn cái tệ hơn.
Thứ ba là giường tầng, còn lại là hai người trải đệm ngủ dưới đất.
Quản gia nói: “Kế tiếp, hôm nay cần một cặp gánh vác công việc ra ngoài mua sắm, các khách quý khác được hoạt động tự do, xin hỏi có người nào chủ động đăng ký không?” Vào Watt và Word để ủng hộ _tichha_ nhé
Khi nãy mới có người gặp nguy hiểm, trong lòng mọi người đều lo lắng ra ngoài nhỡ như gặp phải khó khăn thì lại phiền phức, vì thế không ai lên tiếng.
Quản gia đợi một lát rồi nói: “Đã vậy thì, cặp đôi xếp hạng nhất chọn ra một cặp.”
Hai cô gái xếp hạng nhất nhìn nhau đầy bất ngờ, rất không tình nguyện.
Quản gia: “Mời đưa ra quyết định trong vòng ba phút.”
Hai người khó xử nhìn người ở ba nhóm khác, cô gái tóc thẳng suy nghĩ gì đó rồi thì thầm với cộng sự.
Đối phương nghe xong gật gật đầu, áy náy nhìn Quan Yếm, nói: “Chúng ta chọn nhóm xếp hạng thứ hai.”
Cô gái tóc thẳng xin lỗi theo: “Xin lỗi hai người, hai nhóm còn lại, một nhóm có người bị thương, một nhóm khác có thiết lập nhân vật ốm yếu… Do vậy không tiện lắm.”
Đương nhiên các cô cũng không mạo hiểm chọn chính mình, vậy nên chỉ có Quan Yếm và Thích Vọng Uyên.
“Chốt, mời khách quý được chọn chuẩn bị sẵn sàng, mười phút nữa xe của tổ tiết mục sẽ tới đón hai vị.”
Quản gia vừa dứt lời thì biến mất.
Đăng tải tại Wattpad _tichha_ và tichhashye.wordpress