Chương 11: Chỉ là chủ nhà
Trần Dụ cùng Dụ Minh đưa Tiểu Dụ ra ngoài hít tí gió trời, họ đi qua một cái cửa hàng bán thức anh nhanh, Trần Dụ bỗng dừng chân nhìn vào cửa hàng.
Dụ Minh ôm Tiểu Dụ nhìn theo hướng Trần Dụ: “Em có muốn vào ăn chút gì đó không?” Cậu nắm lấy tay Trần Dụ kéo vào trong.
Đi qua mấy kệ bánh Dụ Minh mua cho Trần Dụ hai cái hot dog, Trần Dụ ăn bánh rất khoái chí, đang ăn dở thì cậu ngước nhìn sang Dụ Minh cười nhẹ nhàng: “Anh ăn không?”
Dụ Minh ôm Tiểu Dụ lắc đầu: “Em ăn đi.”
Trần Dụ cười cười rồi ăn hết phần bánh còn lại rồi ôm lấy Tiểu Dụ Từ tay của Dụ Minh: “Anh mua gì đó ăn đi, em giữ Tiểu Dụ cho ạ.”
Đi dạo và ăn uống xong Dụ Minh đưa Trần Dụ đến quán cà phê X.
Hôm nay quán mở cửa lượng khách cũng không phải là đông lắm, mấy cô gái thích thầm Trần Dụ cũng ùa nhau đến quán oder rồi liên tiếp hỏi thăm Trân Dụ.
Nhìn xem tầm quan trọng của Trần Dụ ảnh hưởng đến quán cà phê X chưa kìa.
Một cô gái ăn mặc sang trọng bước vào quán, cô ta gọi Trần Dụ đến gọi món, thái độ của cô ta đối với Trần Dụ rất thiếu tôn trọng. Những khách hàng như thế này cậu cũng gặp không ít nên cũng không lấy làm lạ.
Trần Dụ mang nước ra cho cô gái đó, cậu cúi người chào rồi quay vào bên trong, lúc vừa quay người thì cô gái lại hét lên: “Cậu làm gì vậy, ướt hết người tôi rồi?” Trần Dụ nghe thấy thì lập tức quay lại, cậu bất ngờ khi thấy một phần váy của cô ta đã bị làm bẩn bởi thức uống.
Cô gái kéo ghế đứng lên rút khăn giấy trong túi xách lau lau, mặt mày cau có bức dọc của cô nhắm thẳng vào gương mặt ngơ ngác của Trần Dụ.
Mình làm gì cô ta à?
Mẹ ơi ai biết gì đâu trời?
Cô ta hất ly nước vào người Trần Dụ rồi tát vào mặt cậu một cái: “Đồ mất dạy.”
Trần Dụ ôm mặt hốt hoảng không biết đã làm gì cô ta: “Làm gì vậy?” Cậu có phần khó chịu, không kìm nén với vị khách nữ nữa mà quát lại, “Ai làm gì cô?”
Tất cả mọi người trong quán đều hướng mắt về phía hai người họ, trong phút chốc Trần Dụ bị nhiều người nhìn mình như thế thì có hơi hoảng sợ, tay chân cậu run lẩy bẩy hốc mắt đỏ lên. Hữu Trí lao đến bên cạnh Trần Dụ quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy, ông có sao không?”
Cô gái đó chỉ thẳng vào mặt Trần Dụ: “Cậu ta hất nước vào người tôi.”
Tay chân cậu vẫn run lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào vị khách nữ: “Tôi không có là tự cô làm mà.”
“Cậu có bị điên không? Tại sao tôi phải tự hất nước vào người tôi?” Vị khách nữ nói rất có lý.
“Sao tôi biết được?” Trần Dụ bác bỏ lời nói của cô ta.
“Chính mắt tôi thấy cô tự hất vào người cô mà.” Hữu Trí bực tức mà trả lời.
“Cậu ở đâu ra mà nói khùng điên ở đây?” Cô gái đó mắng.
Hữu Trí chỉ tay về hướng camera: “Có cần tôi mở lại camera cho cô xem không?”
Cô gái đó im lặng tức tối cầm lấy túi xách rời khỏi quán.
Trần Dụ hốc mắt đỏ tay chân run lẩy bẩy vì uất ức, cô gái đó là ai Trần Dụ không biết, cậu không có lý do gì để làm như thế với cô ta trái lại tại sao cô ta làm như thế với Trần Dụ?
Thay đồng phục xong Trần Dụ tiếp tục phục vụ nhưng cậu có hơi rụt rè với mọi người trong quán, cậu nhớ lại những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu khi nãy. Trần Dụ sợ nhất là bị người khác nhìn đăm đăm vào mình, cậu sợ những ánh mắt đó, sợ nó giết chết bản thân cậu một lần nữa.
Khi cậu phát hiện bạn trai cũ cắm sừng, cậu vạch trần hắn ta, đáng lẽ mọi người sẽ đứng lên mắng chửi bạn trai cũ giúp cậu nhưng trái lại mọi người dùng ánh mắt ghê tởm nhìn cậu rồi liên tục mắng rủa.
Giờ phút đó Trần Dụ rất sợ, cậu chạy như điên lao vào nhà vệ sinh vùi đầu vào bồn rửa mặt đến mức không thể thở được nữa.
Giờ phút này nó như một lần nữa trở lại, những ánh mắt kinh tởm đó lại nhìn chằm chằm vào cậu như thể muốn dìm chết cậu dưới mặt nước.
Cậu cố gắng lẩn tránh nó nhưng không hiểu sao nó lại hiện rõ mồn một trong đầu cậu, giày vò cậu đến mức đau nhức đầu óc.
Hữu Trí kể toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra với Trần Dụ trong hôm nay cho Dụ Minh nghe, sau khi nghe xong Dụ Minh có chút quặn thắt trong lòng nhưng hiện tại không thể bài tỏ ra trước mặt Hữu Trí, Dụ Minh kìm nén đợi Trần Dụ lên xe mới bộc lộ nó ra.
Anh bắt lấy tay Trần Dụ quan tâm: “Em có sao không?”
Trần Dụ im lặng lắc đầu.
Cậu ôm lấy Trần Dụ vào lòng, xoa đầu trấn an cậu nhỏ nhẹ nhàng ân cần nhất có thể.
Về đến nhà Dụ Minh ôm Tiểu Dụ gõ cửa phòng Trần Dụ, một lúc sau Trần Dụ uể oải ra mở cửa. Tiểu Dụ nhìn thấy Trần Dụ thì lập tức vẫy đuôi kêu meo meo, có lẽ chú mèo con rất nhớ Trần Dụ nên khi nhìn thấy cậu nó lập tức nhảy qua vòng tay của cậu.
“Hôm nay có thể ngủ cùng không?” Dụ Minh ngỏ ý.
Trần Dụ im lặng một lúc: “Sao ạ?”
Dụ Minh chần chừ một lúc ngồi lập lại: “Có thể ngủ cùng em không? Anh lo cho em.”
Trần Dụ ôm Tiểu Dụ xoa đầu nó một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Dạ.”
Sao khi chơi với Tiểu Dụ xong cho nó vào chuồng ngủ rồi hai người cũng trở lại giường, Dụ Minh ôm lấy Trần Dụ vào lòng xoa người cậu, ân cần quan tâm: “Em mệt mỏi lắm đúng không?”
Trần Dụ vùi mặt vào lòng ngực của Dụ Minh thút thít khóc thành tiếng.
Thấy thế Dụ Minh ôm cậu chặt hơn một tí: “Nếu khóc ra giúp em thoải mái hơn em cứ khóc đi, anh bên cạnh em.”
Trận Dụ khóc lớn hơn tí xíu, cậu ôm chặt lấy Dụ Minh không buông, giờ phút này ở bên cạnh Dụ Minh, nằm gọn trong vòng tay của anh ấy, cậu cảm nhận sâu sắc sự ấm áp và ân cần từ Dụ Minh.
Lúc này chỉ Dụ Minh mới có thể xoa dịu cậu, giúp cậu tắt đi những suy nghĩ tiêu cực, thoát ra khỏi hố nước đang dìm cậu đến chết.
Dụ Minh hôn lên trán Trần Dụ: “Anh ở đây rồi, không sao nữa.”
Mãi một lúc sau Trần Dụ mới ngừng khóc và đi vào giấc ngủ, Dụ Minh cảm thấy rất tội cậu bé này, cậu thấy dường như không phải chỉ mình cậu là có đầy rẫy nỗi sợ mà Trần Dụ Cũng có.
Giây phút hốc mắt Trần Dụ đỏ, còn phải cố kìm nén nước mắt tỏ ra là mình ổn trước mặt cậu. Dụ Minh rất đau lòng, không biết nó xuất phát từ đâu hay len lỏi lẩn trốn ở một tĩnh mạch nào, cậu chỉ biết từng nhịp tim vang lên là từng sự đau đớn được hình thành trong tíc tắc.
Bà Trần gọi đến hỏi thăm tình hình và công việc của Trần Dụ, được mấy câu thì bà liền hắng giọng hỏi đến tiền bạc khiến cho Trần Dụ cảm thấy khoảng cách giữa mình và bà Trần bắt đầu có chút xa cách.
“Tao đẻ ra mày đó, mày phải gửi tiền chăm lo cho tao.” Bà Trần thao thao không để Trần Dụ nói câu nào, “Mày còn quan tâm đến bà già này thì gửi nhiều một chút.”
“Không phải tuần trước đã gửi cho mẹ rồi sao?” Trần Dụ cắt ngang lời ba Trần, “Mẹ đem tiền cược bạc thua hết rồi sao?”
“Cái thằng trời đánh này, tao chỉ là không may thôi, mày bớt trù ếm bà già này được không?” Bà Trần lớn giọng bật lại cậu.
“Mẹ à, con làm việc rất cực khổ sao mẹ có thể đem nó đi cược bạc như thế ạ.” Trần Dụ mệt mỏi hạ giọng, “Xin mẹ đấy ạ.”
“Ơ hay, hôm nay mày còn dám trách móc tao à?” Bà Trần hỏi.
“Không có, con chỉ muốn giải thích cho mẹ hiểu rằng… con.” Chưa nói dứt câu thì bà Trần đã tắt máy.
Trần Dụ mệt mỏi ngồi xuống sô pha ôm mặt khóc, cậu không biết phải làm như thế nào, nói ra sao để cho bà Trần hiểu rằng cậu đang rất vất vả chăm lo cho bà từng chút một mà quên đi bản thân mình đang cần gì và thích gì.
À không!
Trần Dụ chưa từng dám nghĩ đến.
Đúng!
Chưa từng hỏi bản thân rằng: “Trần Dụ mày thích gì?”
Có lẽ vấn đề của Trần Dụ và vị khách nữ hôm qua cuối cùng cũng đến tai quản lý, cậu đã nói tường tận tất cả những gì xảy ra cho quản lý nghe kèm theo đó là đoạn video mà Hữu Trí đã trích từ camera quán cũng được chiếu trước mặt quản lý nên việc này mới được êm xuôi.
Trần Dụ đến tận giờ phút này vẫn không biết mình đã đắc tội gì với vị khách đó mà cô ta lại làm như thế, còn tát cho cậu một cái vào mặt, nhớ lại Trần Dụ đưa tay xoa xoa mặt mà vẫn cảm thấy ê đau.
“Hôm qua thấy anh trai của ông lo cho ông lắm.” Hữu Trí rót một ly nước ấm đưa tới cho Trần Dụ.
“Anh trai? Trần Dụ nhận lấy ly nước, “Tôi làm gì có anh trai nào?”
Hữu Trí ngơ ngác khó hiểu hỏi: “Cái anh đưa đón ông ấy, không phải anh trai ông sao?”
“Là chủ nhà.” Trần Dụ do dự trả lời.
Cậu định trả lời là người yêu, song hai từ này mà nói ra thì lại không hợp lý lắm bởi vì cậu và Dụ Minh dù sao vẫn chưa được xem là người yêu của nhau, cả hai còn chưa bày tỏ tình cảm của mình dành cho đối phương nên không thể nói là người yêu của nhau được.
Chỉ có thể là “chủ nhà” thôi.
Thật ra với quan hệ hiện tại của cậu và Dụ Minh hai từ chủ nhà vẫn có chút gì đó không đúng nhưng Trần Dụ suy đi nghĩ lại cũng không có từ nào để miêu tả mối quan hệ hiện tại của cả hai.
“Kiếp trước ông tu chỗ nào vậy chỉ cho tui tu với?” Hữu Trí trêu cậu.
Trần Dụ nhìn dáng vẻ tò mò nhiều chuyện của Hữu Trí mà phì cười.