Chương 721 Này ~ thật khó chịu
“Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đã khóc suốt bốn năm đại học”.
Túc Bảo, Tô Tử Chiến, Kỷ Trường “…”
Chỉ chia tay thôi mà khóc suốt bốn năm?
“Sao lại khóc?” Tô Tử Chiến tò mò hỏi.
Quỷ thích khóc nghĩ về quá khứ đau buồn đó, đó là mối tình đầu… Nghĩ đến đó, nước mắt lại rơi, nó lại than thở: “Mỗi lần tôi nghĩ đến việc mình đã trao cả trái tim mình cho anh ấy nhưng chỉ nhận lại được kết cục là chia tay… Tôi cảm thấy không thoải mái.”
“Nếu yêu một người, chẳng phải bạn nên yêu tất cả mọi thứ của họ sao? Tôi thích khóc, tôi thừa nhận điều đó, nhưng anh ấy là người khiến tôi khóc đầu tiên!”
“Tại sao anh ấy không thể nhẹ nhàng dỗ dành tôi từng giây từng phút? Tôi không muốn khóc, nhưng khi trời sang thu tôi sẽ bỗng thấy buồn, cứ thế nước mắt tuôn rơi, lúc đó anh ấy nên cảm thấy thương yêu tôi rồi ôm tôi vào lòng nói tôi là đồ ngóc…”
Túc Bảo bối rối.
Tô Tử Chiến: Đồ ngốc? Đúng là ngốc thật…
“Tôi thường nói chuyện với bạn bè và mỗi lần nhắc đến chuyện đó đều khóc. Cuối cùng, bốn năm đại học trôi qua, tôi đã khóc với tất cả bạn bè trong lớp và tất cả những người bạn cùng khoa mà tôi quen.”.
Kỷ Trường “…”
Sau khi tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên bước vào xã hội chắc chắn sẽ rất khó chịu, và đương nhiên việc khóc là điều khó tránh khỏi.
Những đồng nghiệp mới gặp lúc đầu sẽ an ủi tôi, nhưng sau đó họ sẽ tránh mặt tôi khi nhìn thấy.
Túc Bảo ngơ ngác: “Không phải vừa rồi dì kia cũng giống như vậy sao?”
Quỷ thích khóc mím môi, tủi thân nói: “Sao có thể giống nhau được? Ít nhất tôi sẽ không khóc lóc cầu xin người khác tha thứ…”
Tô Tử Chiến, nói: “Tôi đoán cũng gần giống vậy.”
Quỷ thích khóc không hề biện hộ mà chỉ nói: “Tôi cứ khóc như vậy ở mười công ty…”
Tô Tử Chiến trừng mắt nói: “Khóc ở mười công ty! Ngươi cũng giỏi thật đấy…”
Quỷ thích khóc gật đầu: “Chỉ là tôi không kiềm chế được mà thôi! Người ta luôn nói tôi có trái tim thủy tinh, nhưng điều đó không đúng. Ở quê hương chúng tôi gọi đó là thiếu nữ mong manh nhiều nước mắt…”
Túc Bảo, Tô Tử Chiến, Kỷ Trường cùng Diêu Linh Nguyệt nhìn nó không nói tiếng nào, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Quỷ thích khóc nói: “Sau khi rời công ty thứ mười, tôi không biết tại sao các công ty khác lại không tuyển dụng tôi nữa”.
Tô Tử Chiến hỏi: “Có phải cô vào danh sách đen tuyển dụng của công ty không? Chắc ngươi rất nổi tiếng trong giới tuyển dụng rồi.”
Quỷ thích khóc gật đầu: “Có lẽ… Tôi không còn cách nào khác, đành phải đến gặp người quản lý của công ty cũ và cầu xin cô ấy cho tôi quay lại. Nếu cô ấy không đồng ý, tôi sẽ đến công ty mỗi ngày và chờ đợi cô ấy…”
Túc Bảo lắc đầu: “Này ~ thật khó chịu!”
Quỷ thích khóc nhớ lại mình đã buồn đến mức nào, lại lau nước mắt: “Người quản lý cũ của tôi bực mình đến mức tức giận nói rằng tôi khóc nhiều như vậy, thì nên trở thành người khóc thuê chuyên nghiệp đi! Tôi muốn khóc bao nhiêu cũng được! ”
“Khi nghe nói còn có nghề như vậy, tôi đã về quê làm nghề khóc thuê chuyên nghiệp”.
Tôi đã khóc một cách chuyên nghiệp nhất khắp mười tám dặm xung quanh!
Những người khác lúc đầu chỉ khóc được vài phút, sau đó tru lên hoặc phải dùng thuốc nhỏ mắt.
Tôi thì khác, tôi chỉ cần ngồi đó nghe những tiền kèn sô nát bi thương, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Nước mắt rơi xuống như những viên ngọc vỡ, trước khi đưa quan tài ra cửa tôi đã khóc, khóc mãi cho đến khi chôn quan tài xong trở về tôi vẫn còn khóc.