Chương 714 Khi ấy, tất cả là lỗi của mọi người!
Quỷ mít ướt cũng ngơ ngác, Túc Bảo chỉ vỗ nhẹ một cái mà nó không thể chạy trốn được nữa! ?
Sở dĩ nó có thể sống sót an toàn nhiều năm như vậy hoàn toàn là nhờ nguyên tắc ‘chạy trốn’.
Hễ nghi ngờ lập tức bỏ chạy!
Nếu có gì đó không ổn, hãy chạy!
Nếu thấy người trước mặt trông quen quen nhưng không nhận ra thì cũng chạy!
Nó rất chuyên nghiệp trong việc chạy trốn.
Nhưng hôm nay nó đã thất bại.
Quỷ mít ướt bất lực nằm trên đầu Ngô Tư Cần, bắt đầu khóc: “Sao vậy! Ta đã chạy năm trăm chương tiểu thuyết rồi, ta còn tưởng ‘tình tiết quỷ mít ướt trong tiểu thuyết này’ đã kết thúc, không ngờ còn có người nhớ tới ta!”
Túc Bảo ngồi xổm trên mặt đất, hừ một tiếng: “Ngươi chạy đi, chạy không thoát đâu!”
Không ngờ, Ngô Tư Cần bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất: “Con sai rồi, lão phu nhân, con không cố ý!”
“Con thực sự không cố ý làm vỡ đồng hồ của Tô tổng! Xin hãy tha thứ cho con…”
Mọi người cau mày.
Hà tất phải như vậy.
Trợ lý Khúc đã không truy cứu trách nhiệm rồi mà, anh ấy nói cô ấy không đủ khả năng chi trả.
Chính Ngô Tư Cần nằng nặc muốn tới xin lỗi Tô tổng.
Người ta không cần xin lỗi, hà cớ gì Ngô Tư Cần cứ phải áy náy day dứt mãi.
Thành thật mà nói, lời xin lỗi kiểu này đáng giá bao nhiêu?
Vừa xin lỗi vừa khóc làm bộ đáng thương, nhất định phải được người khác tha thứ, nếu không cô ấy sẽ khóc mãi.
Hoặc là thành thật xin lỗi, hoặc trực tiếp bồi thường!
Có người cau mày nói: “Ngô Tư Cần, sao lúc nào cô cũng khóc thế? Rõ ràng cô làm vỡ đồng hồ của Tô tổng, bây giờ lại khóc như bị Tô tổng bắt nạt vậy!”
“Đúng vậy, cô tới chỗ Tô lão phu nhân mách tội, rốt cuộc cô đang xin lỗi hay đang uy hiếp người khác?”
Ngô Tư Cần bật khóc: “Tôi không có, tôi không cố ý… Tôi thực sự chỉ cầu xin sự tha thứ…”
Túc Bảo lắc đầu: “Mẹ con từng nói đứa bé thích khóc vì hy vọng sẽ được mẹ yêu thương. Bà ngoại con không phải là mẹ của dì, nếu dì muốn khóc thì về nhà khóc với mẹ dì đi. ”
Túc Bảo nói câu này theo nghĩa đen.
Nhưng Ngô Tư Cần lại cảm thấy cháu gái của một gia đình giàu có mới tí tuổi đã bày thái độ trịch thượng… và chỉ trích cô ấy là kẻ nghèo hèn dưới đáy.
“Tôi sai rồi, thực xin lỗi.” Ngô Tư Cần mở miệng, lại khóc nói: “Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không có ý đó…”
Túc Bảo nghe mà thấy mệt!
“Dì cứ khóc suốt thế là có ý gì? Dì muốn bà con đỡ dậy và an ủi dì ‘Không sao đâu, bảo bối ngoan đừng khóc’… Dì muốn vậy à?”
Ánh mắt của mọi người lóe lên khi nhìn về phía Túc Bảo, khuôn mặt bé tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Giỏi thật, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi… Sao họ lại có cảm giác mỗi lời bé nói ra đều đâm trúng tim đen nhỉ?
Suy nghĩ kỹ thì đây không phải là điều mà Ngô Tư Cần mong muốn sao?
Dù cô ấy đã phạm sai lầm nhưng cô ấy đã sợ đến mức bật khóc rồi mà, mọi người nên nhẹ nhàng an ủi cô ấy và nói với cô ấy rằng không sao đâu, nhỉ?
Nếu không tha thứ cho cô ấy, cô ấy sẽ còn khóc mãi không thôi.
Khi ấy, tất cả là lỗi của mọi người!