Chương 696 Em không buồn ngủ.
Lúc này Túc Bảo mới yên tâm, bé vui vẻ chạy xuống tầng nhào vào lòng bà cụ Tô.
“Bà ngoại, buổi sáng tốt lành nha!” Túc Bảo ngẩng đầu ôm bà cụ Tô nũng nịu: “Tối qua con úp mặt nhận lỗi rất ngoan nha, con có giỏi không?”
Bà cụ Tô cảm thấy buồn cười, con hối lỗi với Chu Công đấy à?
Bà xoa đầu Túc Bảo nói: “Giỏi! Túc Bảo nhà ta là giỏi nhất, mau đi ăn gì đi!”
“Trời lạnh, nên ăn đồ nóng… Sữa đậu nành vừa nấu xong, vẫn đang còn nóng đó.”
Bữa sáng nhà họ Tô rất ít khi là bữa sáng kiểu Tây như đồ ăn sẵn, salad, sandwich các loại, với bà cụ Tô mà nói, bữa sáng vẫn nên ăn nóng mới tốt, nhất là kiểu của Trung Quốc như sữa đậu nành, bánh bao, cháo, thịt… Những món này mới tốt cho dạ dày.
Túc Bảo chạy đến phòng ăn, ngoan ngoãn chào hỏi: “Ông ngoại buổi sáng tốt lành, cậu cả buổi sáng tốt lành, mợ cả buổi sáng tốt lành!”
Từ lúc Túc Bảo xuất hiện Diêu Linh Nguyệt vẫn luôn nhìn theo cô bé.
Nhìn cô bé chào buổi sáng với bà cụ Tô.
Sau đó lại nhìn cô bé chào buổi sáng với Tô Nhất Trần và ông cụ Tô.
Mọi người gặp mặt đều nói chào buổi sáng…
Diêu Linh Nguyệt nắm chặt đùi gà trong tay, cô ấy cúi đầu nhìn đùi gà, im lặng một lúc lâu.
Sau đó cố gắng nói từng từ ngữ rời rạc: “Chào buổi sáng… tốt… sớm.”
Túc Bảo chỉnh sửa: “Là buổi sáng tốt lành nha.”
Giọng sữa mềm mại còn kéo dài âm cuối.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm miệng Túc Bảo, khóe môi nhúc nhích, lại lần nữa mở miệng: “Chào buổi sáng… tốt, lành~”
Cũng kéo dài âm cuối, cảm giác ngây ngô.
Túc Bảo không chút keo kiệt giơ ngón tay cái lên: “Đúng rồi! Mợ cả thật thông minh, còn thông minh hơn cả Tiểu Ngũ nữa!”
Tay phải Diêu Linh Nguyệt nắm đùi gà, tay trái cầm bánh bao, nhìn nụ cười tươi tắn của Túc Bảo không chớp mắt.
Cô ấy cố gắng cử động khóe miệng nhưng đáng tiếc lại không thể biểu lộ ra gì.
Cô ấy vụng trộm nhớ kĩ mấy từ buổi sáng tốt lành.
Tô Nhất Trần đưa cho Túc Bảo một cốc sữa đậu nành thêm một thìa đường, nhẹ nhàng nói: “Mau ăn đi!”
Túc Bảo cầm cốc lên: “Chu choa~ Ăn ngon thật!”
Trong lòng Diêu Linh Nguyệt không ngừng lặp đi lặp lại từ chu choa… Hình như cái này cô ấy nhớ rồi.
Túc Bảo vừa uống hai ngụm sữa đậu này, quay đầu thấy hai anh trai đang đi xuống, sữa đậu nành trong miệng còn chưa nuốt nên chỉ có thể vẫy vẫy với hai anh trai.
Bên ngoài miệng cô bé còn một vòng sữa đậu này, nhìn rất đáng yêu.
Tô Tử Du thuận tay cầm một tờ giấy lau miệng cho cô bé rồi nói: “Chào buổi sáng! Sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa sao?”
Túc Bảo nói: “Em không buồn ngủ.”
Tô Tử Du hạ giọng: “Lần sau còn đi nữa không?”
Nếu ra ngoài muộn hơn thì không được nha!
Trẻ con không ngủ đủ sẽ bị lùn, cậu bé không muốn biến thành Võ Đại Lang đâu!
Túc Bảo lắc đầu: “Lần sau rồi tính!”
Chuyện lần sau thì để lần sau bàn.
Tô Tử Du ngồi xuống cạnh Diêu Linh Nguyệt, nói chào buổi sáng như bình thường rồi bắt đầu ăn bữa sáng.
Diêu Linh Nguyệt im lặng một lúc, cô ấy nhìn Tô Tử Du rồi vụng về nói: “Chào buổi sáng… tốt lành~”