Chương 695 Cậu không sao chứ?
Bà cụ Tô kinh ngạc hoàn hồn, bà lập tức nghĩ đến Tiểu Ngũ, cmn còn có thể là nghe Tô Tử Du nói rồi cô ấy nhớ.
Còn ha ha này chỉ có thể là Tiểu Ngũ dạy!
Bà cụ Tô cười dịu dàng: “Tiểu Ngũ dậy rồi sao?”
Chim dậy rất sớm, trời vừa tối đã ngủ, vừa bình minh đã dậy.
Tiểu Ngũ chắc chắn đã dậy, lúc này nó đang chơi ở ban công tầng hai.
Chỉ có một mình con chim là nó nên nó cảm thấy rất nhàm chán, miệng nó ngậm một quả bóng nhỏ rồi ném rổ… Quả bóng rơi đúng vào cái rổ chỉ cao bằng nó.
Ném bóng xong nó lại chạy qua một bên, giẫm lên ván trượt chỉ bằng nửa người nó, loạng choạng đến “bãi đỗ xe” rồi mới dừng ván trượt lại.
Sau đó nó lại ngậm một đồng xu đặt vào hộp tiền cạnh viên đá mài, phía đá mài có một bộ xương khô nhỏ, sau khi bỏ tiền xu vào đó nó bắt đầu mài.
Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên nhìn bộ xương khô.
“Ha… Có tiền có thể sai khiến ma quỷ!”
Tiểu Ngũ vỗ cánh, ngậm một cái xe đạp nhỏ, xe đạp này cũng là đồ chơi chuyên dụng của vẹt, lớn chưa đến nửa bàn tay, Tiểu Ngũ cưỡi hai vòng rồi vỗ cánh, xe đạp tự mình bay ra ngoài.
Sáng sớm một mình nó đã chạy tới chạy lui chạy lên chạy xuống, cắn cái này ngậm cái kia, còn bận hơn cả bà cụ Tô chuẩn bị bữa sáng ở bên dưới.
Lúc này Tiểu Ngũ nghe được hình như có ai đó đang gọi nó.
Giống như giọng của bà cụ…
Tiểu Ngũ ha một tiếng rồi xông vào căn phòng nhiệt đối của mình, ngậm cửa lồng sắt đóng lại.
Nó vẫn chưa yên tâm, lại chặn thêm một thanh gỗ nữa vào trước cửa.
Sau đó nó hoảng sợ dán lên trên cửa lồng, đôi mắt xanh nhỏ như hạt đậu nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
“Lão Lục! Lão Lục!” Tiểu Ngũ gọi: “Mày dậy chưa lão Lục!”
Huyền Linh nằm trên thảm cạnh giường Túc Bảo, mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Túc Bảo bị tiếng ồn đánh thức, tối hôm qua cô bé ngủ sớm, cũng đã ngủ đủ, cô bé nghiêng người ngồi dậy.
Cô bé mơ màng nhìn xung quanh, cảm thấy có hơi lành lạnh, bé nhanh chóng ôm lấy chăn nhỏ, co quắp lại như một con sâu róm nằm trên giường.
“Lạnh quá nha!” Túc Bảo nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay không có mặt trời sao?”
Ngồi một lúc lâu, cô bé thò chân nhỏ ra ngoài thăm dò.
Bên ngoài chăn đúng là có hơi lạnh…
Nhưng bàn chân nhỏ của cô bé đúng lúc đụng phải Huyền Linh, lông mèo mềm mại ấm áp, Túc Bảo hơi động đậy bàn chân.
Huyền Linh nghiêng người để lộ bụng, nó nũng nịu meo meo mấy tiếng.
Sau đó dùng bụng mình làm ấm chân cho Túc Bảo.
Máy sưởi ấm chân thương hiệu con mèo~
Túc Bảo chỉ cảm thấy lòng bàn chân hơi ngứa ngáy, bé không nhịn được mà bật cười, hai chân không ngừng cử động.
“Được rồi, mình phải dậy thôi!”
Túc Bảo vén chăn lên chạy nhanh đến tủ quần áo thay đồ rồi lại chạy đi đánh răng rửa mặt.
Ngủ quá lâu, bụng bé đã đói lắm rồi!
“Ô, Tiểu Ngũ đâu?” Trước khi ra khỏi phòng Túc Bảo đột nhiên phát hiện hôm nay có gì đó sai sai.
Trước kia cô bé vừa dậy là Tiểu Ngũ đã chạy lại “thổ lộ tâm tình” với cô bé, sao hôm nay không thấy bóng chim nào nha?
Tiểu Ngũ ở phía xa nói: “Trời rất lạnh, có gì đến ổ chăn của tui nói!”
Túc Bảo: “…”
Cô bé đi ra ngoài ban công, ngồi xổm trước “cửa phòng” Tiểu Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu làm sao vậy?”
Thời tiết quá lạnh sao?
Anh trai nói vẹt là loài chim nhiệt đới, rất sợ lạnh.
Mùa đông chỉ cần dưới 15 độ là vẹt sẽ rất lạnh, thậm chí còn sẽ chết cóng.
Hiện tại thành phố Kinh đã dưới 15 độ một chút, nhưng gần đây Tiểu Ngũ đều ở trong phòng, cô bé cũng không mang nó ra ngoài mà.
Trong phòng có máy sưởi, ban công cũng được che kín bằng kính lớn nên ngay cả ban công cũng ấm, chắc sẽ không lạnh nha!
Túc Bảo chạm vào mũi Tiểu Ngũ: “Cậu không sao chứ?”
Tiểu Ngũ vô cùng đáng thương: “Trống rỗng, cô đơn, lạnh!”
Túc Bảo: “…”
Huyền Linh ở bên cạnh liếc mắt.