Chương 692 Nô gia có kẹo không?
Sau khi nghe hết câu chuyện của quỷ hồ đồ, đám quỷ cũng đã ăn xong viên kẹo trong miệng.
Quỷ đào hoa lắc đầu nói: “Không uổng cái tên quỷ hồ đồ, đúng là quá hồ đồ.”
Rất nhiều người đàn ông đều như vậy, họ cảm thấy mình đã gánh vác đủ trách nhiệm bằng cách làm việc chăm chỉ bên ngoài và trở thành trụ cột của gia đình.
Họ cho rằng mấy chuyện của phụ nữ trong nhà đều là chuyện vặt, phớt lờ được thì cứ xem như không nghe không thấy, không ngó lơ được thì trốn tránh thật xa. Nhiều người đàn ông luôn nghĩ không đối mặt thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng họ đâu biết rằng, khi những việc vặt vãnh tích tụ quá nhiều thì chúng có thể biến thành những vấn đề lớn không thể cứu vãn được.
Quỷ nhu nhược bình luận: “Cuối cùng thì bi kịch của ngươi do chính ngươi gây nên. Nói trắng ra, gia đình ngươi thành ra như vậy, vợ và mẹ ngươi thành ra như vậy, đều nhờ công lớn của ngươi”.
Kết hôn không nhất thiết phải tách khỏi ba mẹ chồng, có người đàn ông không đủ khả năng mua nhà nên không còn cách nào khác là cùng vợ sống với ba mẹ anh ta.
Cũng có người nhu nhược như quỷ nhu nhược, lười giải quyết vấn đề, chọn cách lảng tránh, mẹ với vợ cãi nhau thì đã làm sao? Họ không muốn giải quyết mấy chuyện bất đồng đó, hoặc lấy cớ không thể xử lý được mà để mặc cãi vã ngày một lớn.
Nhưng nếu chúng ta thực sự muốn giải quyết thì làm sao có thể không xử lý được?
Quỷ nhu nhược tóm gọn lại bằng câu nói: “Đáng đời nhà ngươi”.
Quỷ đào hoa: “Đáng đời nhà ngươi”.
Quỷ xui xẻo đua đòi theo phong trào: “Đáng đời nhà ngươi”.
Quỷ hồ đồ: “…”
Nó đã bảo không muốn kể, bọn quỷ này cứ nằng nặc kêu nó kể, kết quả bây giờ quỷ nào cũng phun ra câu đáng đời đáng kiếp.
Quỷ hồ đồ trừng mắt nhìn: “Thế cái chết của các ngươi thì không đáng đời hả?”
Quỷ đào hoa cười khúc khích và nói: “Đúng, trước đây ta đáng bị như vậy.”
Quỷ nhu nhược: “Suỵt…”
Không biết từ lúc nào, Túc Bảo đã ngủ quên.
Bé duỗi tay chân thành hình chữ đại, cổ họng phát ra tiếng ngáy như một chú heo con, ngủ rất ngon lành.
Quỷ nhu nhược bay về phía trước, nhoài người cạnh giường và nhìn Túc Bảo với ánh mắt trìu mến.
Nó muốn giơ tay đắp chăn cho Túc Bảo, nhưng lại phát hiện mình không thể chạm vào chăn.
Quỷ đào hoa thở dài: “Ngáy như vậy à, chắc là mệt quá.”
Cô bé con không ngủ suốt đêm qua.
Bảo bối của đám quỷ mệt quá đây mà!
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bà cụ Tô lặng lẽ bước vào nhìn, đắp chăn cho Túc Bảo rồi thém góc chăn để đảm bảo không có gió lạnh luồn vào.
Sau đó bà ngồi nhìn Túc Bảo một lúc rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Quỷ đào hoa nói: “Bà cụ này cứng miệng nhưng dễ mềm lòng”.
Quỷ xui xẻo gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đừng làm phiền Túc Bảo.”
Mấy ác quỷ cẩn thận chui vào trong hồ lô rồi biến mất.
Trong hồ lô, nữ quỷ tân nương háo hức nhìn đám quỷ quay trở lại: “Nô gia có kẹo không?”
Quỷ đào hoa lè lưỡi: “Không có, bọn ta ăn hết rồi, có muốn ta phun ra chút âm khí cho ngươi không?”
Nữ quỷ tân nương chán ghét nói: “Xì!”
Quỷ nhu nhược nhìn lệ quỷ nhỏ đang chạy tới, nó duỗi tay xoa đầu lệ quỷ nhỏ rồi nói: “Lần này anh không có kẹo cho em, nhưng lần trước anh để lại cho em một cái.”
Quỷ nhu nhược lấy ra một cây kẹo mút rồi đưa cho lệ quỷ nhỏ, lệ quỷ nhỏ vui vẻ cầm kẹo chạy đi.
Nữ quỷ tân nương thèm thuồng nói: “Thế phần của nô gia đâu?”
Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Ta không còn nữa, nhưng quỷ xui xẻo có đấy.”
Nữ quỷ tân nương lập tức chạy tới nói: “Anh cả xui xẻo, anh có kẹo cho nô gia em không?”
Quỷ xui xẻo nói: “Không có, không có!”
Nói xong, nó nhìn quỷ nhu nhược đầy cảnh giác.
Người gì không biết…. à nhầm, quỷ gì không biết.