Chương 686 Mau kẹp lão Lục ra ngoài!"
Thực ra cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần mẹ ở đây là tốt lắm rồi, cậu sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
“Chúng ta về phòng quay mặt vào tường để kiểm điểm đi.” Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo nhìn ra ngoài, thấy bà cụ Tô không ở gần đó, lập tức hạ giọng nói: “Lát nữa trở về đóng cửa lại rồi lén lút ngủ luôn, biết không?”
Tối qua em gái cậu không ngủ, chắc giờ em ấy buồn ngủ lắm.
Cậu cũng rất buồn ngủ.
Túc Bảo không khỏi hồi hộp như sắp làm chuyện xấu, “Nếu bà ngoại phát hiện thì sao?”
Tô Tử Du lắc đầu: “Không đâu, tin anh đi!”
Túc Bảo: “Dạ!”
Hai đứa nhỏ lẩm bẩm rồi chạy về phòng.
Diêu Linh Nguyệt vểnh tai lên, không ngừng nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo thì thầm, sau đó hai đứa bé vẫy tay chào cô và đóng cửa lại.
Cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình.
Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng giơ tay phải lên và vẫy rất mạnh, bắt chước Túc Bảo.
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng cười: “Ha ha ha ha!”
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, nhìn một con vẹt xanh nằm trên cửa sổ.
Tiểu Ngũ khéo léo lách qua khe cửa kính, nghiêng đầu nhìn Diêu Linh Nguyệt.
“Con nhìn thấy sự khao khát trong mắt mợ!” Tiểu Ngũ nói. “Hay là con dạy mợ cách nói tiếng người nhé?”
Diêu Linh Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ bay tới trước mặt Diêu Linh Nguyệt, nói: “Mợ nói hahahaha đi!”
Diêu Linh Nguyệt: “…”
Tiểu Ngũ rất kiên nhẫn và nói: “Hahahaha!”
Diêu Linh Nguyệt: “…”
Tiểu Ngũ lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, có miệng mà không biết nói? Khó dạy hơn cả lão Lục!”
Giọng nói vừa dứt, Cái Chuông vốn ẩn náu bấy lâu đột nhiên chộp xuống từ rèm cửa, bay về phía Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi phách, hét “Mẹ kiếp” rồi bay lên.
Cái Chuông đứng canh ở cửa sổ, chờ bắt ba ba trong rọ.
Căn phòng đột nhiên ồn ào với tiếng gà bay chó chạy…ồ không, vẹt bay mèo nhảy mới đúng chứ.
“Chết tiệt, lão Lục, đủ rồi đó nha… Á——”
“Đuôi của ta!”
“Ôi thượng đế ơi, con thề là con sẽ đá vào mông Cái Chuông bằng bộ móng vuốt cỡ 35 của mình, vâng, con thề!”
Cái Chuông nhanh chóng nhào tới, Tiểu Ngũ hoảng sợ, đột nhiên bay lên đầu Diêu Linh Nguyệt.
Con mèo bỗng phanh lại, vẫy đuôi nhìn chằm chằm con vẹt trên đầu Diêu Linh Nguyệt.
Tiểu Ngũ: “Ha ha… nhào lên, có bản lĩnh thì cứ nhào lên!”
Tiểu Ngũ tìm được chỗ dựa, kiêu ngạo nói: “Ta là Trường Sơn Triệu Tử Long! Mau kẹp lão Lục ra ngoài!”
Cái Chuông gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, dùng sức dẫm mạnh lên lưng ghế, tuy nặng gần tám cân nhưng nó vẫn rất nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng và chính xác, nó bay vút qua đầu Diêu Linh Nguyệt rồi tiện chân giẫm lên đầu cô một phát.
Tiểu Ngũ sợ hãi vội vàng bay lên, lúc này Cái Chuông đột nhiên cảm giác được chân sau của mình bị tóm lấy.
Diêu Linh Nguyệt kéo con mèo xuống, cô không biết làm thế nào để nhấc con mèo nên chỉ đành nắm lấy hai chân sau của nó và giữ trước mặt, nhìn nó một cách vô cảm.
Con mèo hoa khó chịu kêu meo meo, cúi xuống cắn vào mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt.
Hầu hết mọi người sẽ sợ hãi khi bị mèo cắn và sẽ nhanh chóng thả mèo ra.