Chương 677 Ông có biết tôi là ai không!
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu thấy chú ấy biết điều, ông ta chắp tay sau lưng: “Tử Chiến và Tử Du là người nhà họ Diêu chúng tôi, chúng ta muốn đưa huyết mạch nhà mình về nhà! Còn lại chúng ta không can thiệp!”
Đừng trách ông ta tự đại, kỳ nhân dị sĩ có năng lực này đúng là vẫn tồn tại trên đời, nếu thật sự gặp bọn họ thì cho dù là thương nhân hay quan chức nhà nước đều sẽ e ngại kiêng kị!
Nếu không có gì bất ngờ thì nhà họ Tô có lẽ cũng như vậy.
Chú Nhiếp: “Hiểu rồi, mấy người cũng không phải là đi cùng với cảnh sát.”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu cười lạnh: “Có phải hay không cũng không quan trọng, thứ tôi muốn bây giờ chỉ là một câu nói của nhà họ Tô, tôi tốt bụng khuyên ông một câu, có một số việc không phải là việc mấy người có thể giải được, trên đời này không thiếu những người tài giỏi đâu.”
Câu này ngược lại đang nhắc nhở chú Nhiếp.
Chú ấy biết bà chủ mới đến không bình thường, nhưng cũng không biết sáng nay Túc Bảo đã lấy chung trùng ra giúp cô ấy.
Vậy nên chú ấy chần chừ.
Đúng lúc này giọng nói mềm mại lanh lảnh của Túc Bảo vang lên: “Chú Nhiếp, không cần để ý đến bọn họ! Mợ cả chắc chắn sẽ không sao.”
Ánh mắt cô bé nhìn sang một bên, nói: “Bọn họ là mấy người lừa gạt khoác lác, cháu không tin bọn họ có bản lĩnh này đâu!”
Chú Nhiếp nghe xong lập tức cảm thấy yên tâm.
Bây giờ có ai trong nhà họ Tô không biết lời cô chủ nhỏ là hữu dụng nhất, là đáng tin nhất đâu?
Đối với chú ấy mà nói, lời của tổng giám đốc Tô là không cần nghi ngờ, còn cô chủ nhỏ nói cái gì thì chính là cái đó.
Chú Nhiếp mỉm cười: “Được, vậy lập tức tống cổ ông ta ra ngoài!”
Chú Ngưu chờ đã lâu lập tức mang dĩa đến!
“Hay lắm, tôi đã nói mấy người này không tử tế gì rồi mà! Cô gái này nhiều lần giả mạo vợ tổng giám đốc Tô, hôm nay còn chạy đến tận cửa nữa à?”
Diêu Thi Duyệt thay đổi sắc mặt: “Ông dám?”
Chú Ngưu tôi xiên!
Có gì mà không dám chứ!
Nói đến chức trách, cho dù ở đâu chú ấy cũng đều có lí!
Diêu Thi Duyệt không ngờ chú ấy vẫn hùng hổ như cũ, nói xiên là xiên!
Cô ta ra sức giãy dụa, mũ và khẩu trang đều bị rơi hết.
“Thả tôi ra!” Diêu Thi Duyệt khó thở: “Ông có biết tôi là ai không!”
Khẩu trang của cô ta rơi xuống, nói chuyện là lộ, chú Ngưu ngạc nhiêu, là một bà già trọc lóc không có răng còn tưởng mình là tiên nữ trên trời sao?
Chú Ngưu cạn lời nói: “Biết, cô là vợ tổng giám đốc Tô chứ đâu.”
Diêu Thi Duyệt vui mừng: “Đúng! Vậy mà ông còn dám…”
Chú Ngưu tôi xiên!
Nghĩ hay quá ha, lại còn vợ tổng giám đốc Tô, cho tí chuyện còn được đà lấn tới à.
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu tức giận quát lớn: “Dừng tay! Dừng tay cho tôi!”
Ông ta quay đầu tức giận nói với chú Nhiếp: “Quản gia Nhiếp! Đừng tưởng mấy người nắm trong tay hai đứa bé nhà họ Diêu chúng tôi thì tôi không dám làm gì mấy người! Các người phải hiểu rằng nhà họ Diêu chúng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết thân với nhà mấy người! Cho nên sẽ không cần phải duy trì cái gọi là mặt mũi với người ngoài, tốt nhất mấy người nên nghe theo lời tôi nói đi!”
Chú Nhiếp: “…”
Túc Bảo trốn sau lưng chú Nhiếp, bé tức giận vung tay nói: “Ném ra ngoài!”
Chú Ngưu lập tức dùng sức đẩy Diêu Thi Duyệt ngã nhào ra sau, sau đó nhắm chuẩn nhị trưởng lão nhà họ Diêu.
Sắc mặt nhị trưởng lão họ Diêu lạnh lẽo, ngón tay ông ta hơi động đậy.