Chương 674 Mợ cả biết nói rồi
Diêu Linh Nguyệt do dự, mấp máy môi, điều này càng khiến mọi người vui vẻ hơn.
Cuối cùng, trong lúc mọi người đang nín thở chờ đợi, cô mới ép ra được từ xa lạ “Tôi…”
Túc Bảo và Tô Tử Du vui mừng nhảy lên!
Túc Bảo: “Mợ cả biết nói rồi!”
Tô Tử Du nói: “Mẹ của con thật thông minh!”
Bà cụ Tô rèn sắt khi còn nóng: “Nào, con hãy nói ‘bạn, tôi, anh ấy’!”
Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật: “Bạn…. tôi…. tôi”
Mọi người nhìn cô đầy mong đợi.
Diêu Linh Nguyệt nói: “Mẹ… kiếp.” [1].
Từ mẹ kiếp trung tiếng trung có một âm tiết là biến âm của chữ tôi.
Dường như cảm thấy mình nói đúng, Diêu Linh Nguyệt lặp lại: “Mẹ kiếp!”
Bà Tô sửng sốt: “Mẹ kiếp ư?”
Nụ cười của Tô Tử Du đông cứng trên khuôn mặt…
Mẹ kiếp…
Sau khi nhận ra Diêu Linh Nguyệt đang nói gì, bà cụ Tô lập tức nhìn Tô Tử Du bằng ánh mắt hình viên đạn.
Tô Tử Du xù lông: “Bà nội, bà đừng dùng tay không chặt con!”
Bà cụ Tô: “…”
Bà chặt ai bao giờ đâu?
Bà trừng mắt nói: “Bà thường bảo con đừng nói bậy bạ! Nhìn xem, nói không nghe, giờ con dạy hư mẹ con rồi đấy.”
“Ngày xưa Túc Bảo không biết nói bậy, bây giờ thi thoảng lại thấy con bé nói chết tiệt này kia. Con gái con đứa sao có thể nói chuyện như vậy được?”
“Lần sau còn để bà nghe được hai chữ này, bà sẽ bẻ gãy răng cửa của con!” Bà cụ Tô thuận miệng đe dọa.
Tô Tử Du cúi đầu: “Bà nội, con sai rồi!”
Túc Bảo cũng vội vàng cúi đầu: “Bà ngoại, con sai rồi!”
Bà cụ Tô bỗng nhiên mềm lòng, ôi…quên đi, Túc Bảo đáng yêu như vậy thì chửi thề vài câu cũng có sao đâu…
Cho con bé nói!
Dù trong lòng đang gào thét, nhưng bà cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng, quay người tiếp tục dạy dỗ Diêu Linh Nguyệt.
Ở nhà có thành viên mới ngoan ngoãn chịu đút ăn, chịu nghe bà cụ Tô cằn nhằn mà không vặc lại, không hiểu sao ai nấy đều thấy vai mình nhẹ nhõm hơn.
Lúc này chú Nhiếp bước nhanh vào.
“Tiên sinh, bên ngoài có mấy viên cảnh sát cùng ba người tự xưng là người nhà họ Diêu…”
Mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh nói: “Mời bọn họ vào.”
Lối vào trang viên nhà họ Tô.
Cảnh sát thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân, bên cạnh họ còn có một người đàn ông trạc tuổi Diêu Kính Vân, người này để chòm râu dê và vẻ mặt rất trang nghiêm.
Diêu Thi Duyệt đội mũ và đeo khẩu trang, bị què một chân.
Nếu lúc này cô ta mở miệng nói, nhất định người khác sẽ nhận ra răng cửa và răng hàm của cô ta đã không còn.
Diêu Kính Vân cũng không khá hơn là mấy, tóc hói răng rụng, Diêu Thi Duyệt vẫn còn vài chiếc răng nhưng ông ta thì chẳng còn cái nào.
Diêu Thi Duyệt bị què chân trái, ông ta què chân phải.
Ngón áp út ở bàn tay phải Diêu Thi Duyệt bị bóp gãy, ngón áp út ở bàn tay trái của Diêu Kính Vân cũng bị gãy.
Diêu Thi Duyệt thấp giọng nói: “Nhị trưởng lão, chúng ta vào được không…”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu là người lành lặn duy nhất trong ba người nhà họ Diêu có mặt ở đây, cũng là người tự nhận mình có lòng dạ thâm sâu khó dò, ông ta quát: “Im đi!”