Chương 661 Biến ra được thật hả?
Diêu Thi Duyệt: “A a a… Mặt của tôi, mặt của tôi!” Lúc này, mặt cô ta vừa đau vừa ngứa, hệt như có thứ gì đang ngọ nguậy dưới lớp da vậy.
Đám ác quỷ đứng bên cạnh sững sờ mất vài giây mới hiểu ra, không ngờ quỷ hồ đồ lại ghê gớm tới vậy? Chỉ cần một câu đã thao túng được Diêu Thi Duyệt nói ra chân tướng năm đó, đồng thời châm ngòi cho hai người họ chó cắn chó.
Lợi hại, quá lợi hại!
Nhưng thật ra, bản thân quỷ hồ đồ cũng hoang mang lắm, có nằm mơ cũng không ngờ chỉ là một câu thuận miệng nói ra thôi mà lại hiệu quả tới như vậy!
Đương nhiên, đám Tô Tử Du không hề nghe thấy những lời thú tội của Diêu Thi Duyệt.
Vì hiện tại bọn trẻ đang phải cong chân chạy như bay, hòng né trách kết cục bị bà cụ Tô gõ đầu bốp bốp, thế nên làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện này.
Vừa xuống tới chân núi, từ trên núi hoang bỗng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết, thống khổ, lần này không chỉ có mỗi tiếng thét của Diêu Thi Duyệt , mà còn lẫn cả tiếng gào khóc của Diêu Kính Vân…
Tô Tử Du đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bên đường có hai chiếc xe gắn máy đang đậu, nhưng không thấy dượng và chú thật thà kia đâu hết.
Tô Tử Chiến liếc nhìn đồng hồ: “Không kịp nữa rồi, bắt xe về thôi.”
Tô Tử Du buồn rười rượi đáp: “Đoạn đường này vắng vẻ lắm, nếu gọi xe cũng phải chờ tầm mười phút, mà tốc độ trong thành phố lại không được vượt quá 60 cây số một giờ, giả sử một tiếng xe chạy được sáu mươi cây, cộng thêm thời gian chờ đèn giao thông… Kiểu gì cũng phải sáu giờ mới về được đến nhà.”
Túc Bảo xây xẩm mặt mày: “Tiêu rồi, tiêu thật rồi, sắp bị bà ngoại gõ vỡ trán rồi! Hơn nữa sẽ chẳng có bánh bao sữa thơm phức để ăn và sữa đậu nành để uống nữa!”
Kỷ Trường đỡ trán, nếu chỉ có mình Túc Bảo, hắn có thể thi triển phép thần thông, đưa thẳng bé về nhà, nhưng bây giờ ở đây có tận ba nhỏ một lớn, không thể làm vậy được.
Tô Tử Chiến đã đặt xe xong, cau mày nhìn đồng hồ thông minh. Thủ Hộ và Tướng Quân thì ngồi bệt xuống đất, rồi lại đứng dậy đi tới đi lui, lát sau lại ngồi xuống, sốt ruột sủa tới tấp về phía đường lớn.
Tô Tử Du: “Làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây? Em gái à, em có cách gì không?”
Túc Bảo chỉ tay lên huyệt thái dương, hô lớn: “Án ma ni bát mê hồng… Mau mau nghe lệnh, biến ra ba, biến ra chú Bát Thập, biến ra người sống, biến biến biến.”
Bé vừa dứt lời, đúng lúc Mộc Quy Phàm và Vạn Bát Thực trở về từ đường mòn trên núi.
Tô Tử Du: “!!!”
Miệng cậu há lớn, thành hình chữ O…
Biến ra được thật hả?
Em gái quá đỉnh, quá đẳng cấp!
Mộc Quy Phàm nhấc đôi chân dài, chỉ cần vài bước đã tới trước xe máy, còn Vạn Bát Thực thì chạy vội phía sau.
“Lên xe!” Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng là đủ về đến nhà rồi.”
Tô Tử Chiến bình tĩnh hỏi: “Thế bà ấy thì sao?”
Cậu chỉ vào Diêu Linh Nguyệt… Đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa thể thốt ra được một tiếng “mẹ”.
Tô Tử Du sửng sốt: “Đúng rồi ha, em quên khuấy mẹ luôn, ban nãy ba người chúng ta có thể ngồi chung một chiếc xe máy, nhưng giờ có thêm mẹ nữa, phải làm sao đây?”
Mộc Quy Phàm quay sang nhìn Vạn Bát Thực, ba đứa nhỏ cũng tức tốc mở to mắt nhìn anh ta chằm chằm, tới cả hai con chó cũng hướng mắt về phía anh ta.
Thấy vậy, Diêu Linh Nguyệt có chút hoang mang, con ngươi đờ đẫn thoáng cử động, sau đó cũng quay sang nhìn Vạn Bát Thực chằm chằm.
Vạn Bát Thực: “…”
Túc Bảo nói: “Chú Bát Thập à, nhờ cả vào chú đó.”
Tô Tử Du lặp lại: “Chú Bát Thập à, nhờ chú nhé.”
Hai con chó: “Gâu gâu!”
Vạn Bát Thực: “…”