Chương 816 Túc Bảo cắn răng, liều mạng chạy.
- Trang Chủ
- Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
- Chương 816 Túc Bảo cắn răng, liều mạng chạy.
Vất vả lắm mới có nhiều ác quỷ như vậy, hơn trăm tên lận đó. Chẳng biết đối phương lùng bắt kiểu gì, có lẽ là đào cả vốn gốc ra rồi, thế nên họ tuyệt đối không được lãng phí!
Túc Bảo gật đầu: “Vâng ạ!”
Dứt lời, bé vỗ bàn tay nhỏ nhắn của mình xuống mặt đất. Đám ác quỷ mới cử động lại được, đang vừa la hét giận dữ vừa xông lên tấn công lập tức đứng im bất động như bị đóng đinh.
Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ bấm giờ, gật đầu: “167 giây! Vấn đề nằm ở thời gian ra đòn của con quá chậm, lại lần nữa! Trong các cuộc chiến đỉnh cao, nửa giây là quá đủ để phân thắng bại, thế nên chiêu này của con nhất định phải hoàn thành trong vòng nửa giây!”
Tô Tử Du nghẹn họng: “Dượng này, có phải hơi nghiêm khắc quá rồi không…”
Nửa giây!
Tốc độ của sấm sét tầm khoảng 025 giây.
Nói cách khác, tốc độ ra tay của Túc Bảo phải ngang với sấm sét mới được.
Mộc Quy Phàm không quan tâm, lạnh lùng cầm đồng hồ bấm giờ lên, hét lớn: “Bắt đầu!”
Túc Bảo lại vỗ cái “bốp” xuống sàn.
Mộc Quy Phàm nhíu mày: “Lần nữa!”
Túc Bảo lại bộp thêm một phát, lần này đã nhanh hơn lần trước, nhưng tay nhỏ cũng vỗ sàn tới đỏ bừng cả lên.
“Quá chậm! Tận 088 giây! Làm lại!”
Bộp…
“Lại!”
Bộp…
“Lần nữa!”
Bộp…
“Chưa ăn cơm hả? Nhanh nữa lên!”
***
Trong phòng ăn, hơn trăm con ác quỷ đã trở thành tài liệu giảng dạy cho bé huấn luyện, không còn chút tôn nghiêm nào. Trông chúng lúc này chẳng khác gì một trăm hai mươi ba khúc gỗ, cứ nhích được một chút là lại dừng, dừng vài giây lại nhích tiếp.
Bọn chúng sắp gục ngã rồi! Đây có thật là ước nguyện ban đầu của chúng khi tới chỗ này không? Hùng tâm tráng chí, giấc mơ đời quỷ của họ đâu mất rồi?!
Đám ác quỷ phẫn nộ thét gào.
Nhưng hiện tại, Túc Bảo chỉ biết tay bé đau quá chừng, mắt óng ánh nước, cũng gầm lên theo đám ác quỷ…
Ầm…
Trong lần cuối cùng, tay của bé còn chưa chạm đất thì đã bắn ra phù văn màu vàng sáng rực như tia chớp, nháy mắt lại biến thành bùa chú khổng lồ, quất bay toàn bộ ác quỷ ra ngoài.
Tô Tử Du và Tô Tử Tích sững sờ.
Lần đầu tiên nhìn thấy những cảnh tưởng chừng như hiệu ứng đặc biệt chỉ có trong trò chơi lại xuất hiện vô cùng sống động ngay trước mắt đã khiến những người có mặt tại hiện trường nổi cả da gà.
Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ bấm giờ, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười hài lòng: “Tốt lắm, 025 giây.”
Tốc độ sấm sét!
Túc Bảo thở dốc, ngồi phịch xuống sàn. Bàn tay nhỏ xinh của bé đỏ ửng hết cả, nhưng trong mắt lại ngập tràn sự phấn khích, ái chà, không ngờ bé lại lợi hại tới vậy!
“Mình giỏi quá đi mất!” Túc Bảo giơ nắm tay lên trời, gào thét.
Mộc Quy Phàm gật đầu: “Kế tiếp là kiểm tra khả năng phản ứng, trong lúc chiến đấu, không được để kẻ thù có cơ hội áp sát lại gần con trong vòng nửa mét.”
Sau đó, Mộc Quy Phàm nói Túc Bảo thả đám ác quỷ kia ra, rồi yêu cầu Túc Bảo không được đụng tới bất cứ kỹ năng tấn công nào, thứ duy nhất bé có thể lợi dụng để tránh né, không cho đám ác quỷ lúc nhúc đầy cả sảnh kia tới gần mình là tốc độ của bản thân.
Tô Tử Du lên tiếng: “Hiện tại, trong phòng ăn có một trăm lẻ một con ác quỷ, diện tích chỗ này là… Chia đều ra thì khoảng cách giữa bọn chúng…”
Nói cách khác, nếu đám ác quỷ này xếp thành từng hàng ngay ngắn thì sẽ cách nhau còn chưa tới một mét, trong trường hợp chúng đồng loạt nhắm về phía Túc Bảo, chuyện giữ khoảng cách nửa mét gần như bất khả thi, sao mà làm được chứ?
Nhưng Mộc Quy Phàm mặc kệ.
Cứ thế, Túc Bảo bị quăng vào đàn ác quỷ, không được dùng kỹ năng, càng không được gõ búa bốp bốp.
Bé huy động đôi chân nhỏ của mình, chạy như điên quanh phòng ăn, nhưng vẫn không tài nào vượt qua nổi đám ác quỷ biết bay.
“Chậm quá, nhanh lên.” Mộc Quy Phàm quát khẽ: “Cả tuần qua không chạy tí nào hả? Ba dạy con thế nào?”
Túc Bảo cắn răng, liều mạng chạy.
Mộc Quy Phàm cười khẩy: “Đeo bao cát còn chạy nhanh hơn con nữa đó! Không được giảm tốc độ chỉ vì đang né tránh đòn tấn công của kẻ thù!”
Túc Bảo: QwQ
Chợt, một con ác quỷ cất tiếng, hung tợn cắn phập vào vai bé…