Chương 883 “Làm sao anh biết?”
- Trang Chủ
- Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
- Chương 883 “Làm sao anh biết?”
Trước khi đi ngủ, Giang Nguyệt giống như một đứa bé, vô cùng bất an cuộn tròn trong vòng tay Tiêu Kỳ Nhiên, bướng bỉnh kéo góc áo ngủ của anh.
Trong tiềm thức cô sợ rằng anh sẽ rời đi.
Sáng hôm sau, Giang Nguyệt ngủ đến khi tự tỉnh.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, cô kinh hãi nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vần duy trì tư thế ôm cô, cơ thể anh không nhúc nhích một chút nào.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trái tim đang chìm đắm trong sợ hãi của cô lại bình tĩnh lại.
Anh vẫn ở đây!
“Tỉnh fôi?”
“ừ.” Giọng nói Giang Nguyệt vừa tỉnh lại có chút khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi.”
Cuộc náo loạn đêm qua quá dài, cô mệt mỏi đến mức dù có ngủ đến mười hai giờ cũng là điều dễ hiểu.
“Mấy giờ anh tỉnh dậy vậy?”
“Bảy giờ.”
Tiêu Kỳ Nhiên có đồng hồ sinh học rất nghiêm ngặt, dù có đi ngủ rất muộn thì anh cũng sẽ duy trì một thói quen gần như nghiêm khắc.
Giang Nguyệt rút khỏi vòng tay của anh, quấn chặt mình trong chăn: “Buổi sáng anh không phải đi làm à?”
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô: ‘Tôi đã hứa luôn ở bên cạnh em.”
Mặc dù đây thực sự là những gì anh đã hứa với chính mình, nhưng Giang Nguyệt không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Cô tưởng rằng có thể hạ cố ngủ cùng cô trên giường ở phòng bệnh trong một đêm là giới hạn rồi, nhưng mấy ngày qua, xem ra anh đang muốn thực hiện lời hứa của mình.
Im lặng một lúc, Giang Nguyệt nhẹ giọng nói: “Anh có thể đi làm việc của mình, không cần phái ở bên tôi cả ngày.”
Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại nhìn cô: “Những gì tôi đã hứa với em thì sẽ luôn làm được.”
Giang Nguyệt sửng sốt một lát.
Có vẻ đúng là như vậy, mặc dù có rất nhiều tình tiết và khúc mắc trong suốt chặng đường, nhưng những lời hứa ban đầu của anh đều đã lần lượt được thực hiện.
‘Tôi sẽ ở bên em cho đến khi em khỏi bệnh hoàn toàn.”
“Sao có thể được?” Giang Nguyệt cười nói: “Tôi cũng không phải cảm sốt thông thường, không phải chỉ cần một hai ngày là có thể khỏi.”
“Vậy làm sao để khỏi?” Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần anh hơn:
“Có cần đi khám hay uống thuốc không?”
Giang Nguyệt sững sờ vài giây rồi mới phân ứng lại ý đồ của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đang đặt một cái bẫy chờ cô.
Đối với tình trạng hiện tại của Giang Nguyệt, tiếp nhận liệu pháp tâm lý là khó khăn nhất, trước tiên cô phái sẵn sàng kết nối với thế giới bên ngoài, chủ quan muốn trở nên tốt hơn.
Nếu bán thân bệnh nhân không có hy vọng được chữa khỏi, thì ngay cả việc tìm kiếm nhà tâm lý học giỏi nhất thế giới đến trước một bệnh nhân hoàn toàn khép kín cũng chỉ tương đương với lang băm.
Anh có thể cảm nhận được cô từ chối điều trị tâm lý nên không bảo cô đi khám bác sĩ ngay, mà dùng phương pháp này để hướng dẫn cô từng bước đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Giang Nguyệt cười nói: “Anh đang tính kế tôi.”
Không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại vòng vo, dùng phương pháp này đế khiến cô chủ động lựa chọn.
Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Anh đang tính kế tôi.”
“Không phải là đang tính kế.” Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mặt cô: “Chỉ là một biện pháp nhẹ nhàng thôi, quyết định vẫn là tùy em.”
“Nếu như em vẫn không cảm thấy thoải mái, vậy chúng ta lại có thế bỏ qua. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Anh không ép buộc hay thúc giục cô.
Cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.
Giang Nguyệt mím chặt môi, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: ”Tôi chí muốn được bác sĩ tâm lý trước đây chữa trị.”
Trị liệu tâm lý là một quá trình dần dần mố xẻ cảm xúc của bàn thân, người bệnh cần có đủ niềm tin vào bác sĩ, thường xuyên thay đổi bác sĩ và nhiều lần bộc lộ nội tâm cũng là một tác hại vô nghĩa.
“Bác sĩ Chu Thành phải không? Tôi đã hẹn trước với anh ấy rồi.”
“Làm sao anh biết?”
“Tôi hỏi bác sĩ Kiều.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời: “Anh ta nói trước đây đã giới thiệu cho em một bác sĩ, hai người chắc cũng khá hợp nhau phải không?”
Giang Nguyệt vô thức kéo mép chăn:”… Cũng được.”
Chu Thành quà thực là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, anh sẽ lặng lẽ lắng nghe lời nói của cô, bình tĩnh và khách quan phân tích tình huống của cô, anh sẽ không bao giờ an ủi cô như một đứa trẻ.