Chương 874 Có thể coi đây là một loại giễu cợt.
- Trang Chủ
- Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
- Chương 874 Có thể coi đây là một loại giễu cợt.
Thật đúng là biết tìm chỗ.
Đây là khu vườn ngắm hoa lớn nhất toàn Thành phố hoa, đông đúc khách du lịch vào mùa hoa và có thể chứa hàng vạn người ngắm hoa cùng một lúc.
Nhưng bây giờ bốn phía mênh mông, mọi thứ đều bị bao phủ bởi tuyết trắng.
Cửa đóng chặt, khó có thể tưởng tượng Giang Nguyệt đi vào như thế nào, cho đến khi anh nhìn thấy cách đó mấy chục mét có một cánh cửa nhỏ.
Anh cúi người rồi bước vào qua cánh cửa nhỏ.
Tuyết bên trong dày hơn bên ngoài, khi anh giẫm lên đã đến mắt cá chân, lúc nhấc chân đế giày dính chút bùn đất.
Anh dừng một chút, ngẩng đầu lên nheo mắt tìm kiếm tung tích Giang Nguyệt.
…
Giang Nguyệt không cảm giác được rét lạnh, cô mỉm cười ngồi xổm xuống ôm tuyết, những ngón tay thon dài trắng nõn đã bị đông lạnh đến tím tái, nhưng cô không hề nhận ra, đã chồng từng lớp tuyết lên người mình.
Cô muốn dùng cơ thể mình làm bộ xương và tuyết trắng làm vật lấp đầy để vùi mình trong băng tuyết.
Trong thời tiết lạnh giá như vậy sẽ không có ai đến đây, có lẽ phải đợi đến khi mùa xuân đến hoa nở và băng tuyết tan mới có người tìm thấy thân thể đã ngủ quên suốt mùa đông này.
Cô sẽ thức dậy thanh thản khi mọi thứ hồi sinh.
Đợi đến lúc đó, “Tú Nương” sẽ được phát hành.
Các phương tiện truyền thông sẽ viết về sự cống hiến của cô cho nghệ thuật, các kênh truyền thông sẽ nói rằng cô tự tử do căng thẳng tinh thần quá mức, và đoàn làm phim sẽ buồn bã nói “cô là một diễn viên rất giỏi” trong các cuộc phỏng vấn.
Cái chết của cô sẽ khiến bộ phim thăng hoa và mang lại sự nổi tiếng chưa từng có cho toàn bộ đoàn làm phim.
Có thể coi đây là một loại giễu cợt.
Cô quên mất cha mình, anh trai cô, Trình Nghênh Xuân, người đã nhìn cô với nước mắt, và Tiêu Kỳ Nhiên người đã mang đến cho cô cả yêu lẫn hận.
Giờ này khắc này, cô là người duy nhất còn lại trên thế giới.
Một tâm hồn tan vỡ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Giang Nguyệt.”
Cô nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
Động tác của cô dừng lại trong giây lát, tuyết đã phủ kín đầu gối và cô phải mất một lúc mới quay lại được.
Nhìn người đàn ông cũng đang đứng trong tuyết, một thân đồ đen, nghiêm trang đứng thẳng.
Có trời mới biết anh đã đi loanh quanh tìm kiếm bao lâu mới nhìn thấy người phụ nữ gần như bị hòa vào tuyết này.
Chết tiệt, tại sao cô ấy lại mặc váy trắng?
Nếu anh bất cẩn một chút, anh sẽ dễ dàng bỏ lỡ cô.
Giang Nguyệt bị bông tuyết làm cho mù quáng, không nhìn rõ đối phương là ai, có thể là Tử Thần đang đòi mạng cô… lúc quay phim, diễn viên đóng vai tử thần chính là mặc như vậy.
Nhưng khí chất của người đàn ông này lạnh lùng hơn một chút, càng khó gần hơn.
Nhìn anh ta còn lạnh hơn cả băng và tuyết.
Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên đút túi quần, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, dùng giọng thoải mái nhất có thể hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Giang Nguyệt hoảng hốt cười cười: “Làm người tuyết.”
Cô cúi đầu, nhìn tuyết trong tay mình, mỉm cười với anh: “Muốn chơi cùng nhau không? Rất đơn giản, ấn chặt tuyết lại, sau đó chất đống trên người tôi, tôi sẽ trở thành một người tuyết xinh đẹp.”
“Tôi hiến tế tuyết trời, mà anh là người sáng tạo tác phẩm này, có phải rất lãng mạn không?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm, trong đêm không nhìn rõ.
Sao cô dám?
Sao dám thoải mái để anh tự tay hiến tế cô? Còn hỏi anh có lãng mạn hay không?
“Em đã rất đẹp rồi.” Anh lại lên tiếng, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: “Em là một đại minh tinh, một ngôi sao lớn, người đẹp nên ở trên sân khấu chứ không phải ở trong tuyết.”
Giang Nguyệt giật mình một chút.
Đôi mắt của cô trống rỗng, không có chút ánh sáng nào, cô chỉ hơi tỉnh táo khi nghe thấy “ngôi sao lớn”.
“… Tiêu Kỳ Nhiên?”