Chương 860
Đợi chương mới up lên đã bạn nhé. Lịch up Chương mới:
- Buổi sáng: 9h-11h
- Buổi tối:17h-19h00
Truyện hay nhiều người đọc
Quân Lâm binh vương Huyền Thiên Hồn Tôn – Thần Cấp Ở Rể – Cô vợ câm quá bá đạo – Siêu Cấp Shipper – Cuồng phi sủng vương – Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý – Long Vương trở lại
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !
Dương Vĩ bây giờ cực kỳ giận dữ.
Tên ngốc này thế mà dám chắn đường ông chủ mới xuống xe.
Đây không phải là tìm chết hay sao! “Trần Bình! Mày còn đứng ngây người ra đó để làm gì? Mau đứng sang đây!”
Dương Vĩ tức giận, chỉ vào Trần Bình rồi hét lên.
Trần Bình vừa mới đỗ xong xe điện liền chịu đựng trận mắng mỏ như bão đạn của Dương Vĩ.
“Tôi rồi! Trần Bình lần này gặp phiền phức rồi, xem ra anh Vĩ muốn nỗi trận lôi đình rồi!”
“Vừa mới bị mấy chục cuộc điện thoại khiếu nại mà tên ngốc này còn dám quay về?”
“Cái này ít nhất cũng phải bị trừ hai trăm tệ, coi như làm không công một ngày.”
Mấy tên nhân viên nhỏ giọng nghị luận, không ít người còn cười trêи nỗi khổ người khác.
Trong số bọn họ có không ít người là nhân viên cũ, từng cùng Trần Bình lăn lộn.
Nhìn thấy Trần Bình suy sụp đến mức, phải cùng giao đồ ăn với bọn họ, tự nhiên cũng nhiều thêm mấy lời lẽ trào phúng.
Trần Bình cũng đã quen rồi.
Ngay cả Đàm Khắc Hoa lúc này cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Bình, tỏ vẻ không vui hỏi: “Giám đốc Dương, đây là nhân viên của anh à?”
Dương Vĩ vội vàng chế giễu nói: “Ông chủ, ông không đến mấy lần, nên tôi cũng quên mất không giới thiệu với ông.
Đây là Trần Bình, ông chủ trước kia của công ty chúng ta, bây giờ chỉ là nhân viên giao đồ ăn thấp kém.”
Lúc nhắc tới “ông chủ trước kia”
, Dương Vĩ cố ý nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu lộ rõ sự trào phúng nồng đậm.
Trần Bình ở Trần Bình, anh cũng có ngày hôm nay, đúng là báo ứng mà haha! Đàm Khắc Hoa lạnh mặt, đầu mày xoắn chặt lại, nói: “Đem người không phận sự đuổi ra, tiếp đón ông chủ mới.”
Bây giờ ông ta mới nhớ ra, Trần Bình vốn là thanh niên nghèo túng chuyển nhượng công ty kia.
Đáng tiếc, Đàm Khắc Hoa quý nhân hay quên việc.
Loại người dưới đáy tầng xã hội như Trần Bình, ông ta đúng thật là không nhớ nỗi.
Vừa nói, Đàm Khắc Hoa đã kéo thẳng âu phục, cất bước, mặt đầy sự vui vẻ đi về phía Bently.
Dương Vĩ lập tức nhận mệnh lệnh lập tức cáo mượn oai hùm, đắc ý chỉ vào Trần Bình nói: “Trần Bình, mày còn không thu dọn đồ đạc rồi biến đi!”
Trần Bình trợn trắng mắt nhìn Dương Vĩ giống như nhìn một tên ngốc rồi nhả ra một câu: “Đồ đần.”
Tất cả những người có mặt ở đây nghe thấy câu đồ đàn này vẻ mặt đều trở nên quái dị.
Dương Vĩ ngay lập tức phát hỏa, ngón tay như muốn chọc vào mũi Trần Bình, giận dữ nói: “Đệch! Mày nói câu đó thêm một lần nữa thử xem.”
Trần Bình cười lạnh: “Vậy thì thỏa mãn ông, đồ đần! Cả nhà ông đều là đồ đần!”
“Mẹ! Trần Bình! Mày chết chắc rồi! Bây giờ mày bị đuổi việc, hơn nữa còn phải đền bù tổn thất kinh tế cho công ty.”
Dương Vĩ nhe răng giơ vuốt gào lên, tức giận đến mức hai mắt trợn trừng lên.
Tên Trần Bình này quả nhiên không biết tốt xấu! Anh ta phải biết rằng anh ta không còn là chủ của công ty Chạy Chân nữa.
Thế mà vẫn còn kiểu kiêu ngạo như vậy? Xem lát nữa ông mày chỉnh chết mày như thế nào! Đột nhiên chiếc Bently kia mở cửa ra, một ông lão chống ba-toong đi xuống, mặt mày tức giận nói: “Ai dám đuổi việc cậu ấy!”
Tiếp đó ông lão trực tiếp lướt qua Đàm Khắc Hoa mặt mày tươi cười bước lên tiếp đón mình, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ba bước gộp thành hai đi đến trước mặt Trần Bình.
Dừng chân, gặp người, cúi thấp đầu.
Động tác vô cùng tự nhiên, thái độ vô cùng cung kính.
“Cậu chủ, tôi đến muộn rồi.”
Ông lão kính cẩn nói.
Giọng nói không lớn nhưng vẫn truyền vào tai mọi người.
Cậu chủ? Vô số người bị chấn động Trần Bình lắc người một cái liền biến thành cậu chủ? Đây là tình huống gì vậy? Đàm Khắc Hoa sững sờ đứng tại chỗ cũ, nụ cười trêи mặt dần dần cứng lại.
Dương Vĩ càng kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cười nói: “Thưa ông, ông là ông chủ mới của chúng tôi sao? Ông đừng nói đùa, Trần Bình là nhân viên tầng áp chót của công ty chúng tôi, ông đây có phải nhận nhầm người rồi không?”
Kiều Phú Quý chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn ta một cái.
Đúng là có mắt không tròng! Đàm Khắc Hoa cũng hơi nhíu mày, chạy chậm tới, cung kính nhiệt tình nói: “Chủ tịch Kiều, ngài đừng nói đùa, chúng tôi đều quen biết nhau mà!”
Đàm Khắc Hoa là chủ doanh nghiệp, Kiều Phú Quý ông ta đương nhiên biết, đó là chủ tịch Tập đoàn Thịnh Đỉnh đó.
Ở Thượng Giang, có thể một tay che trời.
Nhưng mà Kiều Phú Quý vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy, đôi mắt vẫn lét qua Đàm Khắc Hoa và Dương Vĩ, sắc mặt không vui nói: “Ai đùa với mấy người chứ? Vị này chính là ông chủ mới của quý công ty.”
Sao có thể chứ? Ông chủ mới? Dương Vĩ không tin.
Đàm Khắc Hoa cũng không tin.
“Anh Vĩ, vừa nãy anh nói anh muốn đuổi việc tôi?”
Trần Bình nửa cười nửa không nhìn Dương Vĩ.
“Trần Bình! Mày muốn chết à? Đừng gọi tao là anh Vĩ!”
Dương Vĩ giận dữ.
Hắn ta ghét nhất người khác gọi hắn ta là tên này.
“Mày mau cút cho tao, còn có, bồi thường mười nghìn nhân dân tệ tổn thất cho công ty!”
Dương Vĩ cười lạnh.
Hắn không thèm quan tâm nữa, tên Trần Bình sao có thể trở thành ông chủ mới của công ty được chứ? Dựa vào dáng vẻ nghèo hèn của nó? Haha..
Trần Bình vẫn nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào Dương Vĩ.
“Mày nhìn mấy lần nữa? Còn không mau cầm tiền tới đây!”
Dương Vĩ cười lạnh nói.
“Đúng đấy, tôi đang nhìn thêm mấy lần nữa.”
Trần Bình không những không tức giận mà còn bật cười nữa.
“Trần Bình, mày đúng là điếc không sợ súng, tao không đuổi việc mày thì quả là có lỗi với mấy câu nói này.”
Dương Vĩ ỷ thế không sợ gì, ha ha cười lạnh.
Bản thân hắn chính là quản lý của công ty, có quyền đuổi việc nhân viên dưới trướng.
“Vậy để tôi thông báo cho anh Dương Vĩ, anh đã bị tôi đuổi việc, anh có thể biến đi rồi.”
Trần Bình tựa vào chiếc xe điện, hai tay đút vào trong túi quần, thản nhiên nói.
Tên Dương Vĩ này cũng quá ngốc.
Đã đến mức này rồi mà hắn vẫn còn không nhìn ra tất cả.
Mà giờ phút này, Đàm Khắc Hoa mới đột nhiên tỉnh ngộ! Nguy rồi! Trần Bình thực sự là ông chủ mới của công ty! Nghĩ tới đây, trán Đàm Khắc Hoa ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn không dám nhìn tiếp, trong lòng càng hận chết Dương Vĩ.
“Mày nói cái gì? Mày đuổi tao?”
Dương Vĩ bật cười, vẻ mặt dữ tợn.
Tên Trần Bình này không phải là ngốc rồi chứ, đến cả lời nói như vậy cũng dám nói ra.
Mà lúc này, Kiều Phú Quý đứng bên cạnh Trần Bình lạnh lẽo đưa mắt nhìn Dương Vĩ, lạnh giọng nói: “Cậu chủ anh nói đuổi anh chính là đuổi anh.”
Sắc mặt Kiều Phú Quý rất kém, tên này lại dám sỉ nhục cậu chủ nhà họ, rước họa vào thân rồi.
Mãi đến bây giờ, Dương Vĩ mới phản ứng lại, trước mặt vẫn còn có ông chủ mới vừa đến.
Nhưng không đợi hắn phản ứng.
Đàm Khắc Hoa dứt khoác tát một cái đầy giận dữ lên mặt hắn, quát: “Dương Vĩ, lập tức biến khỏi công ty cho tôi, anh bị đuổi việc rồi.”
Tên Dương Vĩ này thật ngớ ngẩn! Bản thân ông thế mà lại tin tưởng loại người như thế này, con cất nhắc hắn làm quản lý của công ty.
“Ông chủ, ông đây là có ta gì?”
Dưỡng Vĩ ôm mặt, biểu tình khó tin.
“Ý là, Trần Bình chính là ông chủ mới của công ty chúng ta, anh ta nói đuổi việc cậu chính là đuổi việc cậu.”
Lời này vừa được nói ra khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Dương Vĩ run rẩy cả người, hét lên: “Không thể nào, mày đã phá sản rồi, là một tên nghèo kiếp xác, sao có thể là ông chủ mới?”
Đàm Khắc Hoa cau mày nói: “Anh ta không đơn giãn như những gì anh nghĩ!”
Dương Vĩ quay đầu nhìn Trần Bình, sắc mặt ủ rũ như rau héo.
Bấy giờ hắn ta mới đột nhiên giật mình, ông lão đứng trước mặt Trần Bình thế mà lại là chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh.
Phú hào có tài sản trêи chục tỷ.
Người giàu nhất thành phố Thượng Giang! Trần Bình bị ông ta gọi là cậu chủ, vậy chẳng phải là..
“Dương Vĩ, bắt đầu từ bây giờ, anh chính thức bị đuổi việc, biến đi!”
Trần Bình đứng thẳng người, vừa dứt lời, cả người Dương Vĩ đều choáng váng, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.