Chương 67: Hàng xóm cháy rồi
- Trang Chủ
- Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người - Nhĩ Phong Trùng
- Chương 67: Hàng xóm cháy rồi
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
“Em không biết, em còn chưa nghĩ ra.” Tô Tô trước giờ đều làm việc theo cảm tính.
“Vậy em về nghĩ lại cho kỹ.” Hoắc Đình buồn bực nói: “Đúng rồi, anh mua cho em một đống đồ, đều bảo người đưa qua rồi, em thích thì giữ lại, không thì bỏ đi.”
Mười mấy xe tải đỗ ở cổng, trở toàn sách, đồ chơi và quần áo mà Hoắc Đình mua cho Tô Tô ở khu thương mại.
“Em không cần, mẹ em nói không thể tùy tiện nhận quà của người khác.” Tô Tô vẫn từ chối.
“Em!” Hoắc Đình tí thì nổi khùng, ngừng lại một chút, hiếm khi kiềm chế lại tính tình của mình: “Đó không phải là tùy tiện nhận quà, là quà xin lỗi của anh, cũng là quà anh làm bạn với em, được không?”
Tô Tô nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy em chỉ nhận một cái nhỏ nhỏ thôi, nhiều quá không lấy.”
“Vậy được rồi, anh bảo bọn họ về trước, anh lại chọn cho em một món quà khác.”
Hoắc Đình chấp nhận, chỉ cần con nhóc này chịu nhận quà của hắn thì thế nào cũng được.
Đợi hắn về nhà bảo ba hắn đưa qua một viên kim cương thật lớn, ông bố từng nói phụ nữ đều thích kim cương, mặc dù con nhóc này còn không thể tín là phụ nữ, nhưng chắc cũng gần như vậy đi?
Lúc này, phía bên biệt thự cách vách có đám khói bay lên.
Hoắc Đình ở trong sân nhìn thấy đầu tiên, cậu chỉ đám khói bảo: “Nhóc con, em nhìn kìa, nhà bên cạnh hình như bị cháy rồi.”
Tô Tô ngẩng đầu lên, thấy ánh lửa với khói liền kêu to: “Không hay rồi! Phải cứu hỏa!”
Sau đó nhấc chân liền chạy, cắm đầu chạy ra ngoài cổng.
Hổ Tử phản ứng nhanh nhẹn, vội vã chạy theo chủ nhân ra ngoài cổng.
Hoắc Đình còn chưa kịp phản ứng, hai con nhóc một người một mèo này đã nhanh chân chạy ra đến cổng rồi.
“Này, nhóc con! Em làm gì đấy! Nguy hiểm lắm đó! Chuyện như này em giao cho người lớn làm là được rồi! Này…”
Hoắc Đình giậm chân nói, sau đó chạy vào trong nhà hô to: “Ra hết đây cho tôi! Nhà bên cạnh cháy rồi! Con nhóc kia chạy sang đó cứu hỏa rồi!”
Sau khi hô xong, tự mình cũng chạy sang cùng Tô Tô.
Tiếng hô của Hoắc Đình đều gọi hết người Tần gia và người cậu mang đến ra ngoài.
Phát hiện Tô Tô không ở trong sân, mà biệt thự ở bên cạnh đang có ánh lửa và đám khỏi bay lên.
Tần lão phu nhân biến sắc: “Bé ngoan của ta!”
Lưu quản gia cũng mặt cắt không còn một giọt máu la to: “Mau đuổi theo tiểu thiếu gia!”
“Vãi! Tiểu tổ tông này!” Tần Dư Trạch lẩm bẩm một câu, liền chạy nhanh qua nhà bên cạnh.
Không thể để tiểu tổ tông này chạy vào đám cháy!
Chạy đến cổng biệt thự Lục gia ở bên cạnh, cổng vẫn đóng chặt như lần trước.
Tần Dư Trạch không thấy Tô Tô đâu, chỉ có Hoắc Đình đang hoang mang đứng ở cổng.
“Con nhóc trèo vào trong rồi!”
Hoắc Đình đều không biết con nhóc đó làm sao trèo lên được!
Lúc hắn chạy đến thì chỉ thấy cảnh cái mông của con nhóc đó vượt qua nóc tường.
Hắn đã thử một lúc nhưng căn bản là không trèo lên được.
Hoắc Đình nói với vệ sĩ của mình: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau nghĩ cách vào đó cho tôi! Con nhóc đó mà xảy ra chuyện thì trừ hết tiền lương của các người!”
Đám vệ sĩ nghe thấy vậy liền vội vàng hành động.
Người thì ấn chuông cửa, người thì chuẩn bị vượt trường.
Mà lúc này, Tần Dư Trạch đã nhanh chân hơn bọn họ, lấy sức bật nhảy, tay vừa đủ bám lên nóc tường.
Sau đó cánh tay dùng sức, trực tiếp kéo cả người lên rồi nhanh nhẹn trèo qua tường.
(Hết chương)