Chương 62: Cho tiền cũng không dạy
- Trang Chủ
- Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người - Nhĩ Phong Trùng
- Chương 62: Cho tiền cũng không dạy
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
Cho dù Hoắc Đình nói thế nào, Đại Hắc vẫn cứ nằm dưới đất không dậy, miệng kêu “ô ô”, giống như đang nói với chủ nhân của nó là mình rất oan ức, không biết làm thế nào.
Nó cũng không muốn chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng mà nó không thể!
Thấy Đại Hắc hoàn toàn không nghe lời mình nói, Hoắc Đình vừa bực tức vừa nghi ngờ.
Cậu không hiểu, con nhóc trước mặt làm thế nào khiến Đại Hắc của hắn nghe lời! Cái này không đúng nha!
Tô Tô ra vẻ dương dương đắc ý nói: “Cậu không được nha!”
Hoắc Đình chung quy vẫn chỉ là một đứa bé bảy, tám tuổi, cuối cùng thì lòng hiếu kì vẫn rất cao.
So với việc bị Tô Tô chọc giận thì cậu càng muốn biết làm sao để thuần phục Đại Hắc. Như vậy thì đợi sau khi cậu trở về thủ đô, cậu liền có thể đắc ý khoe khoang một lần.
Hắn dùng giọng điệu ra lệnh hỏi Tô Tô: “Cậu, nói cho tôi biết, sao cậu làm được?”
“Em mới không nói cho anh biết!” Tô Tô quay đầu đi, để Hoắc Đình nhìn cái gáy kiêu ngạo của bé*.
“Cậu… Nếu cậu dạy tôi làm sao để thuần phục Đại Hắc, tôi…” Hoắc Dình nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ cho cậu một khoản tiền lớn!”
“Em không muốn!” Tô Tô đều không thèm nhìn một cái.
“Vậy cậu muốn cái gì?”
“Anh không thích chó cũng không chăm sóc tốt cho nó! mới không thèm dạy anh!”
“Cái cậu này sao lại như vậy chứ?!” Hoắc Đình sốt ruột.
Từ nhỏ cậu nói gì thì những người bên cạnh đều nghe nấy, chưa từng có người nào dám làm cậu bẽ mặt như vậy!
“Chính là thế đấy!”
Tô Tô quay đầu lại làm mặt quỷ với Hoắc Đình.
Hoắc Đình ngu người luôn rồi.
Sau đó Tô Tô nói với Đại Hắc: “Tao phải đi mua đồ rồi! Mày không được vào đó, không được dọa người khác! Có biết chưa?”
“Ô~.” Đại Hắc ngoan ngoãn nghe lời.
Nói xong Tô Tô liền chạy lại bên cạnh Tần Dư Trạch và Tần Dư Hoài.
“Cháu trai lớn, cháu trai nhỏ, các cháu đừng sợ, có cô ở đây, con chó này không dám cắn các cháu đâu! Chúng ta đi thôi!”
Tần Dư Trạch nhìn khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của Tô Tô, lại nhìn con chó Ngao có bề ngoài hung dữ.
Cuối cùng không thể không thừa nhận… Tô Tô đã thắng, thắng một cách không chút hồi hộp nào*.
Chưa đợi Tần Dư Trạch load xong, Tô Tô đã một tay kéo Tần Dư Trạch, một tay kéo Tần Dư Hoài, kéo hai người vào trong thang máy.
“Hoắc Đình thấy thang máy đã mở, ra lệnh cho Đại Hắc: “Đại Hắc, đi nào!”
Đại Hắc nắm dưới đất không muốn động, cho dù Hoắc Đình nói gì thì cũng không vào thang máy, nhớ kĩ mệnh lệnh của Tô Tô.
Cuối cùng, thang máy đều đã đóng lại rồi nhưng Đại Hắc đều không rời nửa bước.
“Con chó này! Bình thường có gì ngon tao đều cho mày! Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của mày hả!” Hoắc Đình tức phì phò nói.
Hai vệ sĩ cao lớn mắc áo đen tìm đến, vừa thấy Hoắc Đình thì kích động không ngừng.
“Thiếu gia, sao cậu lại chạy qua đây!”
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Đình không kiên nhẫn nói: “Không sao, các người phiền chết đi được!”
Chính là do bọn họ phiền như vậy, hắn mới cố ý bỏ rơi bọn họ!
“Các người dẫn Đại Hắc về, tôi còn có việc!” Sau khi Hoắc Đình giao Đại Hắc lại cho vệ sĩ liền tự mình chạy vào thang máy.
“Thiếu gia!”
Thấy Hoắc Đình lại chạy, vệ sĩ liền chia ra một người ở lại trông Đại Hắc, một người đuổi theo Hoắc Đình.
Hoắc Đình đã đi thang máy vào khu thương mại, bắt đầu chạy khắp nơi, giống như đang tìm gì đó.
Thấy vậy, vệ sĩ đuổi theo liền vội nói: “Thiếu gia, cậu muốn mua gì, cậu cứ nói, chúng tôi bảo người trong khu thương mại qua dẫn đường.”
“Tôi muốn tìm một bé gái, trắng trắng, lùn lùn, dáng vẻ rất đáng yêu, nhưng mà rất hung dữ!”
“Bé gái?” Sao thiếu gia lại muốn tìm một bé gái?
“Anh không biết làm sao để tìm nó thì im miệng!”
Hoắc Đình nói xong liền nhìn lướt thấy bóng người khiến cậu buồn bực đang ở trong hiệu sách trẻ em chọn sách báo! Hoắc Đình liền chạy sang.
Tô Tô đang chọn sách ảnh trẻ em mà mình thích.
“Nếu cô không chọn được thì cứ mua hết đi.” Tần Dư Hoài đứng cạnh Tô Tô nói.
“Vậy không được, rất đắt đó!” Tô Tô nghiêm mặt nói.
Tần Dư Trạch nghe thấy liền cười “xì” một tiếng, rõ ràng nhóc con còn chưa có khái niệm về tiền bạc. Quần áo và trang sức mang trên người con bé cũng đã đủ mua mấy xe sách ảnh, mà nó lại cảm thấy bọn họ mua không nổi.
Lúc này Hoắc Đình chạy đến trước mặt mấy người bọn họ, “ngầu lòi”* nói: “Nếu cậu thích mấy quyển sách này, tôi đều mua hết cho cậu! Chỉ cần cậu dạy tôi làm thế nào để Đại Hắc nghe lời là được.”
Tô Tô ngẩng đầu nhìn thấy là Hoắc Đình liền lập tức quay mặt đi: “Không cần.”. truyện kiếm hiệp hay
“Không phải cậu thích à? Sao lại không cần?” Hoắc Đình hổn hển nói.
Con nhóc này làm sao vậy!
Sao lại không đáng đáng yêu như vậy!
(Hết chương)