Chương 90 - Quay phim
Một chiếc xe tải từ nơi không xa chậm rãi chạy đến.
Lúc này đang là ba giờ sáng, Trì Viễn lái xe suốt một đêm, đã có chút buồn ngủ.
Màn ảnh thu tới trên mặt hắn.
Trong mắt Trì Viễn nổi đầy tơ máu, một trận lại một trận ngáp, mỗi lần ngáp xong khóe mắt cũng đều trôi nổi ánh nước. “Đùng” một tiếng, thân xe tải chấn động, Trì Viễn giật mình nhìn lên trên, cửa kính dính lốm đốm bong bóng màu đỏ, nháy mắt khiến người trong xe khiếp sợ.
Cố nén xuống nỗi sợ, Trì Viễn từ từ bước xuống xe, từng bước đi đến trước. Đáng sợ ở chỗ, trên đường hoàn toàn trống không, xung quanh im lặng đến mức chẳng có tiếng côn trùng kêu, hắn ngước mắt, cửa kính lúc này không hề có dấu vết gì để lại.
Đương lúc Trì Viễn tưởng bản thân buồn ngủ quá độ mà sinh ra ảo giác, từ sau lưng vọng tới tiếng kêu: “Tư Ân…”
“Cắt.” Đạo diễn Lê hài lòng, hô ngưng diễn.
“Anh Viễn.” Hân Nghiên từ xa chạy tới, đưa nước uống và khăn lau cho hắn: “Xong phân cảnh ngày hôm nay rồi.”
“Tôi công nhận anh diễn thật quá xuất sắc!” Một lời khen ném tới, Trì Viễn quay đầu thì thấy Ngô Tinh Tinh đang hướng hắn đi đến.
“Quá khen rồi.” Hắn cười nhún vai.
“Có lẽ đêm qua anh thiếu ngủ thật.” Ngô Tinh Tinh nói một cách đầy hàm ý.
Trì Viễn: “…”
“Buổi tối anh mất ngủ sao?” Hân Nghiên nghiêng đầu hỏi.
Nhìn thấy đôi mắt mèo tràn đầy hiếu kỳ của cô nhóc, không hiểu sao Trì Viễn có chút chột dạ, hắn ho nhẹ hai tiếng: “Bây giờ anh phải về ngủ bù đây.”
“Dạ, vậy em đi thu xếp đồ cho anh.” Hân Nghiên không chút nghi ngờ thật sự quay vào phòng hóa trang lấy túi xách.
Đợi cô nhóc đi rồi, Trì Viễn mới nhào tới vò vò mái tóc như tổ quạ của Ngô Tinh Tinh: “Tên oắt con này…”
“Ha ha ha…”
Cả trường quay đều bật cười, ngay cả Lê đạo diễn ban đầu có thành kiến với Ngô Tinh Tinh, hiện tại cũng đã nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Một năm trước truyền thông bất ngờ xôn xao tin tức “Ngô Tinh Tinh gà cưng An Tường đột ngột chuyển hướng công ty chủ quản”, hai tháng sau lại rộ lên tin tức khác “Nam diễn viên Trì Viễn bất hòa với kim chủ, xác nhận rời bỏ Thẩm Tác”. Đáng ngạc nhiên hơn cả, hai người bọn họ đều đồng thời gia nhập Trung Khúc, một công ty nhỏ mới nổi nhờ tác phẩm phim kinh dị.
Trên mạng không ít lời đồn đoán về sự tình bên trong, có người nói Ngô Tinh Tinh bị kim chủ ruồng bỏ, lại có người nói Trì Viễn đi theo tiếng gọi con tim, bum ba la suy đoán hoang đường hơn thế.
Ngay cả Lê đạo diễn có mối quan hệ thân thiết với Trung Khúc còn không tìm ra được bí ẩn trong đó, đừng nói đến người ngoài. Có một điều khiến ông kinh ngạc chính là Triệu Ảnh Quân là tổng giám đốc Trung Khúc, mà phó giám đốc Lương lại đột nhiên mất tích, không ít tin đồn cho rằng Lương Khê đã gặp tai nạn qua đời, hoặc bỏ ra nước ngoài.
Dạo trước Lê đạo diễn có từng hỏi qua, Triệu Ảnh Quân chỉ mỉm cười nói: “Anh ấy đang nghỉ dưỡng, rất nhanh sẽ quay về.”
Nhớ lại, một năm vừa qua Trung Khúc vô cùng thê thảm, không biết có phải vì hai gà cưng cùng lúc gia nhập công ty hay không? Mà hai tảng đá lớn Thẩm Tác và An Tường không ngừng gây sức ép, nói trắng ra chèn ép trên mọi mặt, khiến diễn viên Trung Khúc một thời gian bị đóng băng mọi hoạt động.
Thời thế thay đổi, Triệu Ảnh Quân sau một năm vắng mặt, lần nữa tái xuất.
Triệu Ảnh Quân không những củng cố lại công ty, vừa chịu trách nhiệm giám đốc điều hành, vừa ra sức cho sự nghiệp diễn xuất, chưa đầy ba tháng danh khí đã tăng cao.
Nếu không cho gà nhà bọn họ tham gia các dự án, thì tự công ty sẽ bỏ tiền ra làm phim. Hai năm trước cơn sốt “Mặt trái” rầm rộ khắp cả nước, lần này cho ra mắt “Mặt trái 2” đầu tư gấp ba lần, dự định sẽ phát ở các rạp phim nước ngoài.
Diễn viên chính lần này là bộ ba Trì Viễn, Ngô Tinh Tinh và Trần Dư Huy, không cần bàn cãi về độ nổi tiếng, ngày đầu khai máy đã nhận về không ít sự quan tâm từ khán giả.
Đợi khi Hân Nghiên quay lại, cô cùng Trì Viễn rời khỏi phim trường.
Nhân viên công tác dựng sang bối cảnh tiếp theo, Ngô Tinh Tinh và trợ lý Tiêu Nguyệt di chuyển địa điểm, giữa đường nhiều lần cô muốn nói lại thôi.
Phát giác điểm bất thường, Ngô Tinh Tinh đành lên tiếng: “Chị Tiêu, có chuyện gì sao?”
“Chuyện là…” Tiêu Nguyệt ấp úng: “Dư tổng hình như tìm ra số điện thoại mới của em, gửi rất nhiều tin nhắn.”
“Vậy sao?” Ngô Tinh Tinh cười lạnh, thản nhiên nói: “Chỉ còn cách đổi sim khác thôi.”
Nói rồi, thẳng lưng bỏ đi.
Tiêu Nguyệt theo sau cũng không biết nên vui hay buồn, từ lúc rời khỏi An Tường, Ngô Tinh Tinh đã chủ động xóa bỏ hết liên lạc với vị kia, quyết tâm chấm dứt mối quan hệ tình nhân và kim chủ. Không hiểu sao, Dư Kiết Ngạo giống như bị trúng tà, cứ dăm mười bữa lại đến làm phiền hắn, dù cho có chuyển nhà hay đổi số liên tục người nọ vẫn tìm được.
“Ring” âm báo tin nhắn, Tiêu Nguyệt mở điện thoại ra xem, không khỏi cảm khái: “Dư tổng nói đêm nay sẽ đến nhà tìm em.”
Ngô Tinh Tinh: “…”
Phân cảnh lần này là cảnh đối diễn giữa Ngô Tinh Tinh và Trần Dư Huy, vai diễn của hắn là một thanh niên nghiện game, nên tóc tai có hơi lộn xộn, gương mặt được hóa trang tiều tụy lòi cả hốc mắt, quần áo trên người bẩn không ít.
Bạn diễn của hắn – Trần Dư Huy vào vai một người ngoại quốc, quả thật trị nhan của Trần Dư Huy không cao ở trong nước, nhưng ở nước ngoài đây được coi là gương mặt vàng trong làng điện ảnh.
Công tác chuẩn bị đâu vào đấy, Lê đạo diễn hô to: “Chuẩn bị, diễn.”
Hai người đang đi giữa cánh rừng hoang vắng, chợt nghe thấy âm thanh xào xạc sau lưng, Ngô Tinh Tinh hoảng sợ nhìn về sau, cho đến khi thấy rõ chỉ là một con thỏ nhỏ thì mới an tâm.
Cảnh diễn này được Ngô Tinh Tinh lột tả qua từng khoảnh khắc nôm nớp lo sợ, bất an, dây thần kinh bị kéo căng, thở phào nhẹ nhõm… Cứ lặp đi lặp lại hơn bảy lần, cho đến khi đầu Ngô Tinh Tinh đập vào lưng người phía trước.
Máy quay chuyển hướng lộ ra khuôn mặt nhăn nhó của Trần Dư Huy, trong mắt hắn rõ ràng tỏ ra bất mãn: “Hurry up a bit, please!” (Nhanh chân lên một chút, làm ơn!)
Sắc mặt Ngô Tinh Tinh không thể nói là trắng bóc như vừa thoa lên mười tầng phấn, nhân vật của hắn là một thanh niên nghiện game đang cần tiền, tính tình nhút nhát, nhưng vì tiền mà nguyện ý làm công việc bán thời gian trên mạng.
Nào ngờ công việc lương cao nhất lại là vào rừng săn bí thuật chứ!
Ngô Tinh Tinh lúc này đã muốn quay đầu bỏ chạy, ấp úng hồi lâu: “I wanted to quit, we go back, is that okay?” (Tôi muốn bỏ cuộc, chúng ta quay về, được không?)
“What?” (Cái gì?) Trần Dư Huy quát, hừ hừ mũi nhấc chân bỏ đi: “Up to you !” (Tùy cậu!)
Trong lòng tuy vẫn sợ, nhưng khi quay đầu nhìn rừng rậm làm người lạnh sống lưng phía sau, Ngô Tinh Tinh chỉ có thể cắn răng đuổi theo: “Wait for me!” (Chờ tôi với!)
Tiếng “cắt” vừa hô, tổ màn ảnh này trơn tru thuận lợi, đều là một lần liền qua.
Ngô Tinh Tinh hỏa tốc từ trong diễn đi ra, khoác vai Trần Dư Huy: “Trần ca, đêm nay có thể cho tiểu đệ tá túc một đêm.”
Trần Dư Huy lườm hắn một cái: “Nhà cậu lớn hơn nhà tôi sao không ở, đến làm gì?”
“Có chút việc không thể về nhà.” Ngô Tinh Tinh tiếp tục bán manh: “Làm ơn đi mà Trần ca.”
“Được thôi.” Thẳng nam Trần Dư Huy không sợ gì, chỉ sợ đàn ông hướng hắn làm nũng, nổi cả da gà.
Ngô Tinh Tinh đạt thành mục đích tươi cười rời đi.