Chương 65: Không những giỏi đánh máy, còn giỏi đánh nhau
- Trang Chủ
- Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản - Lương Khê
- Chương 65: Không những giỏi đánh máy, còn giỏi đánh nhau
Triệu Ảnh Quân vốn muốn gọi taxi, bỗng một chiếc xe quen thuộc đậu trước anh.
“Lên xe đi.” Lương Khê hạ cửa kính, lên tiếng thúc giục.
Tuy nghi hoặc, nhưng Triệu Ảnh Quân biết thời gian gấp rút không thể chậm trễ, vội mở cửa ngồi vào, lúc này anh mới sực nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng: “Khê Khê, anh biết địa chỉ nhà Trì Viễn không?”
“Địa chỉ là số nhà 21, đường X, khu phố XX…” Lương Khê khó hiểu: “Em cần nó để làm gì?”
Triệu Ảnh Quân: “Cho em mượn máy tính của anh.”
“Anh để nó ở băng ghế sau.” Lương Khê nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy Triệu Ảnh Quân vươn người về sau lấy laptop, khởi động.
Dẫu có điểm nghi hoặc, Lương Khê vẫn không hỏi thêm bất cứ điều gì, yên lặng chờ động thái tiếp theo của anh. Triệu Ảnh Quân cùng người nào đó nói chuyện qua điện thoại, ngón tay thon dài điêu luyện gõ bàn phím, vài ba thao tác đã truy cập được mạng lưới giao thông.
“…” Lương Khê hai mắt mở to, rõ ràng không dám tin vào chuyện đang diễn ra. Trước đó cậu chỉ biết Triệu Ảnh Quân là con trai cả của gia đình danh giá, tốt nghiệp khoa diễn xuất, bây giờ lại phát hiện kỹ năng máy tính của anh không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Rốt cuộc con người này phải tài giỏi đến mức nào?
“Tìm ra rồi.” Triệu Ảnh Quân không giấu nổi kinh hỷ, trên màn hình phát lại hình ảnh người đàn ông mặc đồ đen, cả người dính máu đang chạy ra từ nhà Trì Viễn, trong tay còn cầm con dao đã đâm Cao Tuấn.
“Hắn không đi xe sao?” Lương Khê hỏi.
“Không có.” Triệu Ảnh Quân nghiến răng, tên biến thái dường như phát hiện có camera ven đường, liền tức tốc rẽ hướng đi vào con hẻm nhỏ dẫn ra khu rừng sau núi. Nhìn chằm chằm bản đồ một lúc lâu, Triệu Ảnh Quân cũng đoán ra được động thái tiếp theo của tên đó: “Khê Khê, lái xe ra con đường cạnh bìa rừng hướng về ngoại ô.”
“Được.” Lương Khê nhanh chóng khởi động xe, đạp mạnh chân ga phóng đi.
Chẳng mất nhiều thời gian, bọn họ đã đến được địa điểm trên bản đồ, vì là đường rừng nên có rất ít xe qua lại, nếu tên biến thái muốn trốn khỏi thành phố thì đây chính là lựa chọn tốt nhất. Lương Khê gia giảm tốc độ, xe chậm rãi di chuyển, giống như Triệu Ảnh Quân dự đoán từ trước, một tên bịt mặt đầm đìa máu me bất ngờ xông ra chặn đường hai người.
Tên biến thái mai phục ở ven đường đã lâu, chỉ chờ một chiếc xe lái ngang qua đây sẽ khống chế tài xế mang hắn rời khỏi thành phố. Trước ánh mắt đe dọa của tên biến thái, Lương Khê không hoảng sợ, kéo phanh thắng lại.
“Mở cửa, mở cửa ngay cho tao.” Hắn điên cuồng đập cửa kính.
“Anh chờ em một lát nhé.” Triệu Ảnh Quân nhếch môi cười lạnh, từ từ mở cửa xe, bước xuống.
Lương Khê ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái, quan sát.
Tên biến thái giây trước còn ra vẻ không sợ trời không sợ đất, lúc này đã kinh hãi tột độ. Thân hình Triệu Ảnh Quân nghiêm nghị lắc lư tiến đến, không khí chung quanh chợt giảm xuống, lạnh lẽo như địa ngục.
Mỗi bước đi của Triệu Ảnh Quân đều giống như chùy sắt nện vào đất, gương mặt đẹp đẽ mang theo hơi thở của quỷ dữ, khiến tên biến thái run lên cằm cặp.
Bàn tay tên biến thái vẫn còn giữ lại con dao đã đâm Cao Tuấn, máu tươi nhỏ từng giọt xuống mặt đường, lưng hiện lên một tầng mồ hôi.
Triệu Ảnh Quân đi tới bên cạnh hắn, lẳng lặng dừng ở bên cạnh: “Biết người mày đâm là ai không?”
Tên biến thái sợ sệt lùi bước, hắn dường như hiểu ra, chiếc xe này tự động dừng lại ngay từ đầu đã có ý định nhắm vào hắn. Ngay lúc tên biến thái muốn quay đầu chạy trốn, Triệu Ảnh Quân đấm một cú vào một bên má hắn.
Tức khắc một người tám mươi ký, bị một quyền này đánh bay ba mét, trán bị chà xát rách một lỗ lớn, trên mặt đường vẽ ra một vệt máu thật dài. Mặt úp xuống đất, miệng hơi sưng lên, chảy ra một ngụm lớn máu lẫn nước bọt.
Chốc lát sau, thanh âm kêu gào thống khổ của tên biến thái vang rộng cánh rừng: “A a a… đau quá… tha, tha cho tôi…”
Khuôn mặt dữ tợn của Triệu Ảnh Quân không vì tiếng kêu này mà hòa hoãn chút nào, đôi chân dài hung hăng đạp xuống cánh tay của hắn. Một cước này cứng như sắt, lập tức đem từng ngón tay, từng khớp xương giẫm nát, tên biến thái phát ra tiếng kêu gào như lợn bị cắt tiết, cộng hưởng với âm thanh xương vỡ vụn, khung cảnh ngập tràn tàn nhẫn.
“Cạch”, Lương Khê mở cửa xe bước xuống, từng bước đến gần.
Tên biến thái mở to mắt nhìn lên, người nọ xinh đẹp như một thiên sứ, hắn cứ ngỡ bản thân sẽ được cứu rỗi, nào ngờ câu nói tiếp theo của người nọ triệt để đem hắn từ trên cao ném thẳng xuống mười tám tầng địa ngục: “Là cảnh sát phải không ạ? Hức hức… mau… mau giúp chúng tôi với, có một tên cả người đầy máu, cầm dao đe dọa chúng tôi, hức hức… chồng tôi đang bị hắn khống chế… á…”
Cúp điện thoại, Lương Khê cũng thu lại nước mắt, mỉm cười một cách vô hại: “Anh không làm sai chứ?”
Triệu Ảnh Quân dời mắt về phía Lương Khê, không kìm được khóe miệng mà nhếch lên, người đàn ông có thể mang hai bộ mặt thiên thần lẫn ác quỷ này, chính là của anh: “Rất tốt!”