Chương 57: Mặt trái (4)
A Hồng bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm mặt gào khóc.
Đỗ Tư nhân lúc quỷ A Nhu bất động, từ trong túi lấy ra một tấm lưới dệt bằng cây gai, từ sau lưng đánh úp, đem lưới ném lên người quỷ A Nhu.
Lưới vừa chạm phải da thịt nó đã phát ra âm thanh xèo xèo, quỷ A Nhu liên tục gào thét, rõ ràng rất đau đớn nhưng vẫn luôn nhìn về phía A Hồng, giọng điệu nức nở: “Mẹ ơi! Con đau lắm! Mẹ ơi…”
“Không không, đồ quái vật!” A Hồng lùi về sau, gay gắt đáp trả: “Mày không phải con tao!”
Đồ quái vật… Quỷ A Nhu không vùng vẫy nữa, nó ngơ ngác nhìn A Hồng, từ đôi tròng trắng chảy ra hai giọt nước mắt, rất lâu sau mới bật lên tiếng cười: “Ha ha ha ha ha ha ha, tôi sẽ giết bà, tôi sẽ giết bà!”
Quỷ A Nhu bạo phát, dù đau đớn nó vẫn không ngừng tìm cách trốn thoát, Đỗ Tư có cách giết được nó, nhưng trước hết phải đem linh hồn nó tách khỏi thân xác A Nhu. Lưới gai không còn đủ sức áp chế quỷ A Nhu, đùng một cái lưới bị xé rách thành trăm mảnh, nó nhào về phía A Hồng, Đỗ Tư nhanh chân chạy đến, bật người đánh ngã nó xuống sàn, áp chế.
“Mau đi đến phòng A Nhu tìm lá bùa màu vàng.” Đỗ Tư nhìn về phía A Hồng la lớn, quỷ A Nhu dưới thân hắn hoảng loạn, ra sức đuổi hắn xuống khỏi người mình, khó khăn lắm Đỗ Tư mới kìm hãm lại được: “Mau lên, tôi sắp không trụ nổi nữa rồi.”
A Hồng nhanh chân chạy đi, rất nhanh đã tìm được lá bùa, trước cái nhìn mong đợi của Đỗ Tư, cô ta trực tiếp đeo vào cổ mình.
Đỗ Tư không dám tin, sau đó không gian biến đổi, hắn như bước vào cõi mộng, một bàn tay nhỏ bé cầm lấy hắn kéo đi, bỗng phía trước xuất hiện một đốm sáng, hai người cùng đi tới, trước mặt vẫn là căn phòng này, nhưng lịch trên tường lại là mười năm về trước.
Trong phòng bất ngờ truyền tới tiếng cãi vã, là A Hồng và một người đàn ông xa lạ, thông qua cuộc trò chuyện có thể đoán ra mối quan hệ cả hai.
“Gia đình chúng ta hết tiền rồi, chỉ còn nhiêu đó đủ để mua thức ăn, em van anh, đừng lấy nó đi!”
Người đàn ông bị A Hồng níu kéo không kiên nhẫn, hất tay đẩy cô ngã xuống đất, mắng nhiếc: “Câm miệng! Nếu biết cô vô dụng đến vậy, ngày xưa tôi sẽ không cưới cô.”
Lời nói của hắn triệt để làm A Hồng tê liệt, cô giương mắt hỏi lại: “Anh chê tôi?”
“Đúng, tôi chính là chê cô vừa nghèo vừa bẩn, đâu còn nổi dáng vẻ xinh đẹp lúc trước.” Người đàn ông không ngừng mỉa mai, không phát hiện thái độ cô đang dần thay đổi.
“Là vì ai chứ?” A Hồng nói: “Anh nghĩ bản thân thanh cao lắm sao? Nhà văn nổi tiếng gì chứ! Bây giờ ngay cả cơm để ăn còn chả có, anh chê tôi, sao không nhìn lại mình, tiền anh xài là của ai ban cho? Một thằng đàn ông thảm hại, chỉ biết bám váy đàn bà!”
Không cần nghĩ cũng biết, A Hồng hiển nhiên bị một trận đòn từ người đàn ông. Máy quay chuyển hướng, một cậu nhóc tầm mười tuổi đang đứng trong góc chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
Đỗ Tư đã có hơi mơ hồ, bàn tay nhỏ lại dẫn hắn đi tới.
Lần này là khung cảnh A Hồng tìm đến một bà phù thủy, vì muốn trở nên giàu có thoát khỏi cảnh nghèo khổ, A Hồng trong một phút yếu lòng đã làm giao dịch với quỷ, đem đứa con trong bụng làm vật hiến tế. Chín tháng mười ngày sau, đứa nhỏ được sinh ra, không tay không chân, trên gương mặt chỉ có đôi mắt trắng dã cùng với cái miệng hé mở, đứa bé đó chính là A Nhã.
Nhìn một cảnh này, hốc mắt Đỗ Tư không ngăn được đỏ lên, tưởng chừng sắp bật khóc thành tiếng.
Màn hình lần nữa chuyển tới, quả nhiên sau khi sinh A Nhã, A Hồng bất ngờ trúng vé đặc biệt, cuộc sống một bước lên mây. Gia đình trở nên giàu có, chồng A Hồng cũng không còn động tay chân với cô, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng sáng tác, điên cuồng theo đuổi ước mơ hảo huyền của bản thân.
Bàn tay nhỏ lại tiếp tục kéo hắn rơi khỏi mộng cảnh, điểm đến là khu vườn sau nhà, A Nhu đang đào bới đất, A Tiếu bất thình lình xuất hiện sau lưng cô, đáng ngạc nhiên là A Tiếu không hề hoảng sợ, ngược lại là hỏi cô: “Em là A Nhã phải không?”
Lúc này toàn bộ khán giả đều phải kinh ngạc, mạch phim hiện tại đã không thể tư duy theo lẽ thường nữa rồi.
Quỷ A Nhã trong thân xác A Nhu gật đầu thừa nhận, sau đó A Tiếu cũng mới biết bên dưới mảnh vườn chính là chôn xác cha anh. A Tiếu sực hiểu, thảo nào từ lúc anh lên mười bảy đã không còn gặp cha mình, nhưng mẹ luôn biện hộ đủ mọi lý do mà trốn tránh. Kinh dị hơn cả, A Hồng không những giết chết chồng mà còn đóng bảy đinh sắt quanh nhà, yểm bùa không cho linh hồn người nọ rời khỏi căn nhà này, vĩnh viễn không được đầu thai.
A Tiếu sau khi biết rõ mọi chuyện, đã phối hợp với A Nhu đào bảy đinh sắt đó lên, giải thoát cho cha mình, nhưng anh không biết mọi hành vi của mình đều bị A Hồng biết được. Bà không ngăn cản bọn họ, ngược lại chôn giấu một âm mưu ở phía sau.
Bốn phía xung quanh tan rã, Đỗ Tư quay về thực tại, hắn mờ mịt nhìn về phía A Hồng, tay vươn ra giữ chặt lấy A Nhu hay nói đúng hơn là A Nhã.
“Tại sao bà lại làm như vậy?” Đỗ Tư hỏi: “Lần này bà muốn đem linh hồn của A Nhu làm vật trao đổi hay sao?”
A Hồng cúi gằm mặt, rất lâu mới phát ra tiếng cười khàn khàn: “Cậu làm sao hiểu được, tôi đã từng vì đồng tiền mà bán rẻ bản thân, cũng vì tiền mà cúi đầu trước đám người kia cầu xin bố thí, thứ tôi cần là danh vọng, tiền tài, bọn chúng là con tôi, đó chính là nghĩa vụ phải làm.”
Còn đâu bộ dạng điềm tĩnh ngày thường, trước mặt Đỗ Tư và A Nhã lúc này là một kẻ điên.