Chương 56: Mặt trái (3)
Cứ thế đào đất…
“Hồn ma từ đâu đến?” Đỗ Tư từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, vững vàng đáp ngay bên cạnh A Nhu. Cô bé ngoảnh đầu, trong mắt không chứa tiêu cự, lộ ra hoang mang nồng đậm.
“Còn không mau chịu chết!” Đỗ Tư vung kiếm gỗ, một đạo hàn quang lóe lên, A Nhu nháy mắt kinh sợ, tiếp theo đột ngột ngã xuống, may mà hắn đưa tay đỡ kịp.
A Hồng và A Tiếu lật đật chạy ra, trên người vẫn đang mặc đồ ngủ, mơ hồ không hiểu chuyện gì, Đỗ Tư mới nói hồn ma đã chạy thoát.
Mấy ngày sau đó, hồn ma không còn xuất hiện thêm lần nào nữa, Đỗ Tư tặng cho A Nhu một lá bùa mang trên cổ, sau đó cũng đi khỏi.
Một tháng sau đó, A Tiếu bất ngờ xuất hiện, nói với Đỗ Tư: “A Nhu sắp chết rồi.”
Thì ra, sau khi Đỗ Tư rời đi, ban đầu A Nhu còn đeo lá bùa trên cổ vẫn không sao, cho đến ba ngày trước lá bùa biến mất, A Nhu cũng không tỉnh lại nữa.
Đỗ Tư tức giận mắng: “Sao đến bây giờ anh mới đến tìm tôi?”
A Tiếu vẫn im lặng không nói.
Lúc đến nơi, A Nhu đang nằm trên giường, hơi thở phi thường yếu. Đỗ Tư sực nhớ đến hôm nay là ngày trăng máu đỏ, cực kỳ thích hợp để…
“Không ổn, mau giúp tôi đi tìm lá bùa?” Đỗ Tư nhanh chóng chạy đi, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách vẫn không thấy, cho đến khi một căn phòng bị khóa chặt đập vào mắt.
Khi Đỗ Tư có ý định tiến vào, A Hồng đã vội vàng ngăn lại, bà ta nói đây là phòng của A Nhã vẫn luôn luôn khóa, căn bản A Nhu không thể đi vào.
Dù nghi ngờ nhưng Đỗ Tư vẫn không còn cách nào khác, hắn chỉ biết nếu không tìm được lá bùa sẽ không cách nào ngăn được.
Chợt giọng nói âm trầm của A Tiếu vang lên sau lưng hắn: “Bắt buộc phải có lá bùa mới cứu được em ấy sao?”
“Bắt buộc.” Đỗ Tư khẳng định, lá bùa do tổ sư gia truyền lại, chỉ có nó mới có thể cứu mạng A Nhu.
Trước ánh nhìn nghi hoặc của Đỗ Tư, A Tiếu lấy ra một cái ghim giấy, thành thạo mở khóa cửa: “Nhanh đi vào, đừng để mẹ tôi nhìn thấy.”
Căn phòng kín mít không một kẽ hở, đang là năm giờ chiều, theo ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ hất vào, trong góc khuất có đặt một cái lòng bằng sắt, Đỗ Tư hiếu kỳ đi đến, một lần này triệt để dọa sợ hắn.
“A Nhã.” A Tiếu gọi, giọng anh có hơi nghẹn ngào, nhưng người trong lồng vẫn không chút phản ứng.
Đỗ Tư cũng nhìn rõ, trong lòng là một người không tay không chân, chỉ có một cái mình cùng một cái đầu, người nọ nằm sấp xuống lồng sắt, không thể di chuyển, mái tóc rối xù, toàn thân lem luốc bẩn thiểu, đặt biệt là đôi mắt, một màu trắng đục, căn bản không có hồn.
“Cô ấy là?” Đỗ Tư lấp bấp hỏi.
A Tiếu thản nhiên trả lời: “Em gái tôi.”
Anh cúi xuống đến gần lồng sắt, A Nhã giống như đánh được hơi người, bắt đầu “rừ rừ” như một con chó, nhe răng với anh. A Tiếu không sợ hãi, dường như đã quá quen thuộc với chuyện này, anh lần mò tới bên cổ A Nhã, tháo xuống một sợi chỉ đỏ, bên trên chính là lá bùa màu vàng.
Chưa để Đỗ Tư nói ra nghi vấn, A Tiếu đã nhanh chóng kéo hắn rời khỏi phòng A Nhã, bọn họ đâu biết có người trốn sau bức tường đang rình rập họ.
Khán giả trong rạp càng ngày càng hứng thú, bởi phim đã chiếu được một phần hai, nhưng vẫn chưa ai đoán ra bí ẩn bên trong.
Lúc này phải nói gương mặt Thẩm Đông Quân và Dư Kiết Ngạo đã có muôn vàn biến hóa, bọn họ không hiểu kịch bản này của Lương Khê là muốn thách thức trí thông minh của khán giả hay sao?
…
Màn hình chiếu đến buổi tối, trăng hôm nay không sáng như bình thường mà là trăng máu có màu đỏ rực rỡ, pha lẫn chút kinh dị.
Đỗ Tư cầm kiếm gỗ trong tay, túc trực bên cạnh giường A Nhu. Mười hai giờ, trăng lên đỉnh điểm, chiếc giường bắt đầu phát ra tiếng “lộc cộc, lộc cộc”, A Nhu trên giường mở choàng hai mắt, đồng tử nháy mắt biến thành màu đỏ.
Thành công rồi? Đỗ Tư hoàn toàn không hiểu, tại sao lại thành ra như vậy? Bỗng thấy lá bùa trên cổ A Nhu rơi xuống, âm thanh khàn đặc của Đỗ Tư cũng vang lên: “Chạy mau, đưng để nó bắt được.”
A Hồng và A Tiếu hớt hải bỏ chạy.
Quỷ A Nhu nhảy lên đầu tủ rồi đáp xuống, vặn vẹo thân mình đuổi theo bọn họ, tư thế rất giống… Đỗ Tư hình như đã hiểu ra chút gì đó.
A Tiếu bị truy đuổi, anh chợt quay đầu nhìn lại, đồng tử hiện lên dáng vẻ quen thuộc: “A…” Chưa nói hết lời, A Tiếu trượt chân ngã khỏi lang cang, từ trên lầu rơi xuống, máu me bê bết, chấm dứt sinh mạng.
Một cảnh này khiến cả khán giả trong rạp chết lặng, Ngô Tinh Tinh cũng bị sốc, diễn cũng quá giống đi! Chỉ có Dư Kiết Ngạo khẽ chau mày, bởi anh biết rõ đây không phải là diễn, chỉ không ngờ tới Lương Khê lại không cắt đi.
Trong lòng Dư Kiết Ngạo đã không còn bình tĩnh như vừa rồi, mặc dù khả năng người anh thuê đến để hại Triệu Ảnh Quân khai ra anh là bằng không, nhưng đáy lòng vẫn không yên.