Chương 200 Xong rồi, lần này xong rồi!
Một cục đàm phun ra, Ngưu Quân sợ tới mức không dám trốn, bị nhổ ngay mặt.
Không đợi đám người Ngưu Quân hiểu rõ chuyện gì, Ngô Quảng đã quay đầu nhìn về phía Tần Khải, còn tỏ vẻ thân thiết với Tần Khải.
“Cậu em Tần, thật sự xin lỗi, đại ca cho rằng giữa các người là ân oán cá nhân, nếu biết đám mọt sách này dám động thủ thì tôi đã đánh chết cả lũ rồi! Cũng may cậu em Tần không sao”, Ngô Quảng giả tình giả nghĩa tiến đến bên cạnh Tần Khải nói.
Lý Tiếu Lai cũng ở một bên lúng túng cười xoà.
Nhưng, ánh mắt ngẫu nhiên đảo nhìn qua Chu Tư Tư, Lý Tiếu Lai lập tức tỉnh táo tinh thần.
Vừa rồi cách cánh cửa, hắn ta không nhìn rõ.
Lúc này Chu Tư Tư gần ngay trước mắt, ánh mắt của Ngô Quảng trong nháy mắt trở nên mất hồn mất vía.
So với Triệu Băng Linh mà hắn ta tha thiết ước mơ, dung mạo của Chu Tư Tư không kém hơn chút nào, dáng người cũng càng thêm quyến rũ.
Thân là giáo viên thể dục, thân hình của Chu Tư Tư vô cùng cân đối, đường cong cơ thể cũng là một loại mỹ cảm đặc biệt.
Không chỉ Lý Tiếu Lai, ngay cả Ngô Quảng cũng lén nhìn mấy lần, ánh mắt nồng cháy.
Chu Tư Tư cảm giác được ánh mắt không tốt của hai người, cô nắm tay áo Tần Khải, muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng Tần Khải từ đầu đến cuối chỉ cười, đang giả ngu giả ngơ.
Tần Khải tạm thời không biết Ngô Quảng có ý đồ gì, cũng sẽ không lật mặt ngay tại trận.
Trước tiên cứ cùng hắn ta diễn một màn rồi nói.
Trong lòng quyết tâm, Tần Khải mỉm cười trả lời: “Đại ca khách khí rồi, đám gà đất chó ngói này vẫn không thể làm tôi bị thương”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”, Ngô Quảng cười theo, sắc mặt lại khó coi đến mức đều có thể chảy ra mực.
Đám giáo viên thấy Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai xưng hô anh em với Tần Khải, ai nấy đều chết lặng.
Nhất là Ngưu Quân, gã lúc này mới ý thức được, bản thân gặp hoạ lớn rồi.
Tần Khải có thể thân thiết như thế với Ngô Quảng, sao có thể là người bình thường?
Xong rồi, lần này xong rồi!
Một đám giáo viên, trong lòng đều có suy nghĩ giống nhau.
“Anh Tần, xin lỗi, xin lỗi! Tôi chỉ là đùa với anh, chỉ đùa thôi!”, Ngưu Quân kêu gào thảm thiết, trực tiếp lộn nhào, quỳ gối trước mặt Tần Khải.
Gã cũng không phải mới ở Trung Hải một, hai ngày, Ngưu Quân hiểu rất rõ, đắc tội với nhân vật lớn, thứ đợi gã sẽ là kết cục như thế nào.
Những giáo viên kia tuy chậm nửa nhịp, nhưng nhìn thấy Ngưu Quân quỳ xuống, bọn họ cũng đều lần lượt quỳ xuống, không dám dây dưa chút nào.
“Anh Tần, chúng tôi sai rồi, chúng ta thật sự biết sai rồi!”
“Cậu Tần, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi!”