Chương 90
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Quét dọn, phủi bụi cả ngày, trong ngoài đều phải dọn dẹp sạch sẽ, nhưng khá mệt mỏi. Lục Cốc ngồi trên ghế nhỏ cạo đáy nồi xong, trên mặt dính không ít tro đen. Y không đi soi gương đồng nên không biết, vừa mới ngẩng đầu mọi người trong nhà nhìn thấy đều nở nụ cười.
Hai mươi tư trôi qua trong bận rộn náo nhiệt. Sáng sớm hôm sau, tuyết lại bắt đầu rơi. Tục ngữ có câu tuyết rơi đúng lúc, một năm được mùa. Hôm nay gió nhỏ, tuyết trắng từ từ rơi, dần bao phủ mặt đất.
Mới sáng sớm Vệ Lan Hương đã dẫn Thẩm Nhạn đến phường đậu phụ ở thôn bên cạnh mua đậu phụ. Hôm nay hai mươi lăm tháng chạp, là ngày ăn đậu phụ đón phúc.
Bà xách cái giỏ lớn đệm vải, mua nửa miếng đậu phụ, vừa về đến nhà thấy Kỷ Thu Nguyệt liền nói: “May mà đi sớm, hôm nay nhiều người mua đậu, chen tới chen lui. Tiểu phu lang nhà Hà gia nhát gan, nhà lại nghèo, chỉ mua được một miếng đậu phụ nhỏ, bị người ta đẩy tới đẩy lui không dám nói gì, bị chen ra ngoài đứng sau suýt nữa thì khóc lên. May có phu lang Toàn tử nhìn thấy, mắng mấy bà già thôn bên một trận, ta và tam a ma con cũng mắng giúp nữa.”
Ngày thường Kỷ Thu Nguyệt nói chuyện nhanh nhẹn hoạt bát, hiểu rõ tính tình phu lang Toàn tử, nếu nàng ở đó, tất nhiên cũng sẽ mắng cùng.
Vệ Lan Hương mở giỏ vải ra, nhéo một miếng đậu phụ trắng nếm thử, lại nói: “Lại may nữa là đậu bản và lão bà của ổng tốt tính, thấy tiểu phu lang Hà gia đứng trước từ ban đầu nên cắt cho thằng bé một miếng mang về nhà trước.”
Ông chủ phường đậu hũ được gọi là đậu bản, thế hệ Kỷ Thu Nguyệt và Lục Cốc thấy vậy thì gọi là đậu bản thúc.
Người nghèo quả thật rất dễ bị ức hiếp, bắt nạt, ngay cả nhà bọn họ vào lúc không có tiền, ở trong thôn Thanh Khê này cũng đã từng bị người khác khinh thường, thậm chí là ức hiếp. Cái loại uất ức này đã chua xót tới nỗi khiến người ta nói không nên lời, càng đừng nói đến việc bị người thân đối xử lạnh nhạt.
Cũng bởi vậy nên dù sau này đại phòng Thẩm gia có lấy lòng đi nữa, Thẩm Huyền Thanh vẫn sẽ không chia con mồi cho nhà họ.
Vì Vệ Lan Hương phải vội chiếm chỗ đằng trước nên không để ý nhiều những người khác. Sau khi mua xong, nghe phu lang Toàn tử mắng người hai, ba câu làm rõ tình hình, bà mới bắt đầu giúp đỡ.
“Mấy người đó là nên mắng.” Kỷ Thu Nguyệt cùng chung mối thù với bà, cũng nhớ tới chuyện hai năm trước nhà họ bị người ta coi thường, vẻ mặt có hơi phẫn nộ, bắt nạt phu lang Hà gia thì có gì mà tài giỏi. Nàng nhận ra ba bà kia, trong nhà căn bản chẳng phải tốt lành giàu sang gì nên mới bắt nạt những nhà nghèo hơn bọn họ.
“Đúng là nên mắng, nhưng con cũng đừng tức giận, vui vẻ lên. Nương đi làm đậu phụ, buổi trưa nhà ta ăn một bữa thật ngon nhé.” Vệ Lan Hương sợ nàng kích động làm tổn thương thai nhi, vội vàng khuyên nhủ.
“Nương, con biết rồi.” Kỷ Thu Nguyệt lộ ra một nụ cười.
Lục Cốc ở trong phòng vá lại ống tay áo cho Thẩm Huyền Thanh, lúc nãy bị mắc lên đầu gỗ rách một lỗ, phải vá lại trông mới không lôi thôi rách nát.
Thẩm Huyền Thanh mặc nguyên lớp xiêm y bên ngoài. Hai người đều nghe thấy lời của Vệ Lan Hương. Hắn biết phu lang Hà gia, lá gan không lớn, không khác Lục Cốc là bao nên đâm ra hơi lo lắng, nhíu mày nói: “Nếu sau này ra ngoài có ai đùn đẩy hay bắt nạt em, đánh không lại thì gọi ta, nếu không thì còn nương và a tẩu đi mắng bọn họ.”
Hắn không đánh nữ nhân và song nhi, nhưng có thể đánh nam nhân trong nhà đối phương, càng đừng nói tới cái gì mà nhã nhặn, lịch sự. Ở thôn dưới chân núi như bọn họ, người không đi học chiếm phần nhiều, có khi nói đạo lý sẽ không thông, chỉ có thể dùng nắm đấm mà nói chuyện, khí thế dâng lên là đối phương sợ ngay.
“Dạ.” Lục Cốc gật đầu thật mạnh. Y cũng biết bản thân nhát gan, đi ra ngoài không dám đánh mắng cãi chửi ai, luôn cảm thấy run rẩy trong lòng. Hiện tại những lời nói của Thẩm Huyền Thanh giống như thuốc an thần, khiến y sinh ra một loại cảm giác sau lưng có chỗ dựa vững chắc.
Vệ Lan Hương làm đậu phụ trong bếp, Lục Cốc đi hỗ trợ.
Thẩm Nghiêu Thanh quét tuyết trong viện, Thẩm Nhạn và Kỷ Thu Nguyệt cũng không nhàn rỗi, bưng bột nhão ra dán giấy chữ phúc đã mua lên cửa sổ.
Đến buổi trưa ăn cơm, trên bàn có đậu phụ hầm bắp cải, đậu phụ xào thịt, đậu phụ chiên và váng đậu trộn. Thẩm Nghiêu Thanh thấy vậy vui vẻ nói: “Tất cả đều là đậu phụ, đây gọi là tiệc toàn phúc mới phải.”
Anh nói lời dễ nghe lấy lòng, Vệ Lan Hương cười không khép được miệng, còn không phải sao, đây chính là tiệc toàn phúc còn gì.*
*Chữ phụ trong ‘đậu phụ’ có pinyin là ‘fu’, gần giống với phúc là ‘fú’
Giấy chữ phúc màu đỏ dán lên cửa sổ, trong nhà bỗng chốc khác hẳn, càng nhìn càng thấy hoan hỉ.
Mấy ngày trước năm mới này trôi qua rất nhanh, chớp mắt là sang ngày hôm sau. Hai mươi sáu tháng chạp nên ăn thịt lớn*, nuôi lợn nuôi dê, ai cam lòng ăn đều mai dao xoèn xoẹt.
*Thịt lớn (大肉): thịt của con vật lớn như lợn, dê, bò, cừu.
Năm nay Vệ Lan Hương chỉ nuôi gà vịt, thịt lợn thịt dê phải đến chỗ Mạnh Đại Nhạc mua.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Buổi sáng Thẩm Huyền Thanh dẫn Lục Cốc đi mua, đi sớm có thể xem cảnh khiêng heo và dê ra khỏi chuồng để giết mổ. Người vây xem rất náo nhiệt.
Phong tục của bọn họ ở đây là vào ngày hai mươi sáu, dù là giàu hay nghèo, ít nhiều đều phải ăn chút thịt.
Lục Cốc đi theo Thẩm Huyền Thanh mua không ít, sọt tre nặng trịch, lúc rời đi còn nhìn thấy Lý Uyển Vân trong đám người, nàng cũng đến mua thịt.
Sau khi về, Vệ Lan Hương và Lục Cốc bắt đầu thu dọn. Bì heo cắt đi không vứt, sau khi rửa sạch thì gộp lại với chỗ bì heo góp được từ trước, cắt thành sợi mỏng rồi lại rửa sạch, để đến chiều nấu thủy tinh miếng*.
*Thủy tinh miếng (水晶脍): là một món ăn bắt chước thời nhà Tống, bề ngoài trong như thủy tinh. Tớ thấy chắc giống món đông nước mình í.
Thủy tinh miếng ăn vào mát mẻ, bì lợn như bị đông trong băng, còn gọi là bì heo đông lạnh.
Vừa nấu dê vừa hầm thịt kho tàu, dùng hoa tiêu và rượu để khử tanh, thêm cả vỏ quýt phơi khô từ trước không nỡ vứt. Sắp đến bữa trưa, mùi thịt thơm nức tỏa ra bốn phía. Thẩm Nhạn ham ăn đứng bên lò đất nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn thịt kho tàu mềm mại, lại vào phòng bếp nhìn thịt dê trong nồi lớn.
Đến cả cún con ngửi thấy mùi thịt chín cũng ngao ngao kêu, thậm chí còn chảy cả nước miếng, không ngừng dùng móng vuốt kéo quần Lục Cốc, gấp đến mức ư ử nức nở.
Thịt chín thật sự quá thơm, Lục Cốc ném xương thịt cho nó và chó lớn, nhưng nó không ăn, gặm vài miếng lại đi xem thịt hầm trên lò đất.
Đừng nói cún con, ngay cả Lục Cốc ngửi thấy cũng cảm thấy quá thơm, lặng lẽ nuốt nước miếng. Nhưng giờ vẫn chưa ăn được, y chỉ có thể cúi đầu bóc đậu phộng. Tối ba mươi lúc ăn cơm uống rượu phải có thêm một đĩa đậu phộng, lúc trước tiết ngũ đậu và nấu cháo mùng tám tháng chạp đã dùng hết đậu phụ bóc vỏ rồi.
Y cho rằng không có ai nhìn thấy, ai ngờ Thẩm Huyền Thanh ngồi cạnh bóc đậu phộng giúp y bỗng nhiên cười hỏi: “Thèm sao?”
Nuốt nước miếng bị người phát hiện, hai tai Lục Cốc đỏ ửng, ấp úng nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu làm việc che giấu sự xấu hổ trong lòng.
Thẩm Huyền Thanh cười khẽ một tiếng, cười xong nắn nắn lòng bàn tay Lục Cốc để trấn an.
Thịt lợn và thịt dê đểu hầm rất nhiều, có thể ăn được hai bữa, bữa tối không cần nấu thêm gì khác, cứ hâm nóng lên là ăn được.
Sau bữa ăn thịt trong nồi đã nguội, Thẩm Huyền Thanh vào phòng bếp, giấu Vệ Lan Hương ném mấy miếng thịt chín vào chậu thức ăn của bốn con chó. Cún con đã không thể gọi là ăn thịt được nữa rồi, mà là nuốt thịt. May mà thịt kho tàu và thịt dê đều không có xương, mềm nhừ, nếu không nó cứ gấp như vậy kiểu gì cũng sẽ bị hóc.
Buổi chiều Lục Cốc nấu bì heo trong nồi lớn, chỉ thêm lá hoa tiêu khô và một ít ớt khô bọc trong vải bỏ vào nồi. Nấu món này không khó, thêm củi vào đun lên là được nên chỉ có một mình y trong bếp.
Một lát sau Thẩm Huyền Thanh tiến vào, còn chưa mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, bởi vì ở gần, trong đó còn có tiếng của Lý Uyển Vân, hai người liếc nhìn nhau rồi đi ra ngoài, Vệ Lan Hương cũng đi theo.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã giật mình hoảng sợ. Lý Uyển Vân cầm dao kề trên cổ mình, lão Trương thị co quắp ngồi trên mặt đất, một thân chật vật cầm kéo trong tay, đầu kéo run rẩy nhắm ngay trên cổ.
“Các ngươi ức hiếp hai mẹ con ta yếu đuối không thể đảm đương cái nhà này, giờ đến cướp thịt ta mua, còn muốn cướp chén đĩa nhà ta! Còn có gì mà ngươi không muốn không hả? Bình thường ta tôn trọng ngươi là trưởng bối, gọi ngươi một tiếng thúc. Hôm nay người làm thúc thúc như ngươi vậy mà lại chạy tới đây đập nồi ném bát, không cho ta ăn tết đón năm mới. Các ngươi vô đạo đức! Sau này sẽ bị trời phạt thiên lôi đánh!”
Tóc tai Lý Uyển Vân tán loạn, trên mặt còn có vết thương, trên mặt đất phía sau có một dải thịt dính bùn đen, hiển nhiên là đã có một trận xô xát.
Buổi sáng nàng mua thịt ở chỗ Mạnh Đại Nhạc bị thân thích Trương Quý ở thôn khác nhìn thấy, nảy sinh ý đồ nên tới đây muốn đem thịt về nhà gã ăn.
Trương Quý và lão bà gã nghe được Lý Uyển Vân mắng mình, lúc này mới phùng mang trợn mắt mắng lại: “Ngươi nói láo! Ngươi dám nói chuyện với lão tử như vậy, xem ta đánh chết ngươi!”
Lý Uyển Vân cười lạnh một tiếng, cả giận nói: “Được thôi! Không cần các ngươi ra tay. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay hai chúng ta chết trước cửa này, máu chảy cạn, da thịt thối rữa, sẽ chết trước cửa này không đi đâu hết. Ngươi muốn nhà của ta ruộng của ta thì cứ việc đến mà lấy là được!”
Nàng quay đầu hung hăng nói với lão Trương thị: “Ngươi cũng sẽ chết, chúng ta cùng chết, không cần ở trên đời này chịu tội mặc người nhục nhã như thế này, để những kẻ tâm tư thối nát như hai tên này ngày sau đầu thai làm tên khốn!”
Lúc nãy lão Trương thị bị kéo ra từ trong phòng, ngay cả chính Lý Uyển Vân cũng không biết bản thân lấy sức lực từ đâu ra.
Gần đây thần trí của bà ta có hơi mơ hồ, nhưng vừa nghe người bên ngoài nói muốn cướp đồ đạc nhà bà, thịt đều đã rơi trên mặt đất, nhất thời trừng mắt lên. Hàng xóm bốn phía đang đứng nhìn, bà ta liền gào trời khóc đất, nói không sống nổi, bộ xương già này sắp bị người ta bức chết rồi.
“Các ngươi nhớ cho kỹ! Chính là cái loại họ hàng thân thích tốt các ngươi ép ta vào đường chết, về sau chúng ta sẽ gặp lại trong điện Diêm Vương!”
Lý Uyển Vân căm hận vô cùng, dao phay trên cổ cứa vào trong da thịt, máu đỏ tươi chảy ra. Hàng xóm xung quanh vội vàng chạy tới cứu người, ngay cả Vệ Lan Hương cũng ai u ai u mà chạy tới, cố sức giật con dao trong tay nàng ra.
“Trương Quý! Ngươi định giết người đấy à?” Có người giận dữ hỏi.
Lâm Trung Tài thở hồng hộc chạy tới, nghe xong giận dữ, cùng mười hộ gia đình sau thôn trực tiếp đuổi hai người Trương Quý ra khỏi thôn Thanh Khê.
Lý Uyển Vân và lão Trương thị đều được khiêng vào trong phòng. Lục Cốc đi tới nhặt dải thịt nhỏ trên mặt đất lên, vứt đi thật sự quá đáng tiếc, nên y vào bếp múc nước rửa đi rồi bỏ trong lồng hấp cho Uyển Vân.
Y vào phòng nhìn Lý Uyển Vân, thấy nàng không có gì đáng ngại, vết thương trên cổ đã được băng bó. Y nói với nàng miếng thịt đã được đặt trong lồng hấp rồi mới về nhà cùng Vệ Lan Hương.
Sau khi hàng xóm rời đi, Lý Uyển Vân bình ổn lại trong chốc lát, lau nước mắt rồi vào bếp làm việc.
Lục Cốc ngồi trước bếp ngẩn người. Thẩm Huyền Thanh tiến vào, khẽ thở dài một tiếng rồi xoa xoa tóc y, nói hôm nay Lý Uyển Vân quá kiên quyết nên bị thương, nhưng không phải không có chỗ tốt. Người bình thường không ai dám cõng trên lưng tội giết người, ép chết người, hơn nữa hôm nay người trong thôn đã chứng kiến từ đầu đến cuối, về sau những thân thích kia của Trương gia sẽ không dám tới cướp đồ dễ dàng vậy nữa.
Từ trước đến nay Lục Cốc đều tin tưởng lời hắn nói không nghi ngờ, nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, quả đúng là như vậy.
Thủy tinh miếng sau khi nấu chín để nguội, để qua đêm sẽ đông lại.
Ngày hôm sau, Lục Cốc xốc vải trên chậu gỗ lên nhìn một chút, thủy tinh miếng trong suốt vừa đẹp vừa ngon, chỉ là có hơi lạnh, phải ăn cùng với đồ ăn nóng.
Vệ Lan Hương thấy Thẩm Nghiêu Thanh muốn đi hậu viện bắt gà mổ nên gọi anh lại, nói: “Lão đại, mổ thêm hai con vịt nữa, hôm nay chuẩn bị trước.”
Bình thường đều là hai mươi bảy mổ gà, hai mươi tám mổ vịt, nhưng mấy hôm nay đều bận rộn, chẳng bằng giết luôn cùng nhau, ngày mai đỡ phải bị chiếm nồi đun nước.
Bì heo đã đông lại, Thẩm Huyền Thanh đi vào thấy vậy, trực tiếp cầm dao cắt một miếng, đưa tới bên miệng Lục Cốc trước, cười nói: “Nếm thử đi, em làm đấy.”
Mấy ngày nay không biết hắn bị sao mà thấy trêu chọc phu lang nhỏ rất thú vị, lúc Lục Cốc há miệng muốn cắn, hắn lại nhanh chóng nhét thủy tinh miếng vào trong miệng mình, sau đó ngây ngốc vui vẻ cười với Lục Cốc.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)