Chương 73
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Gà vịt mang từ trên núi xuống, một đường xóc nảy đến giờ vẫn còn đang ỉu xìu, Lục Cốc không thả chúng ra ngoài, đợi chúng nó khôi phục tinh thần mới cho ra ngoài kiếm ăn bơi lội. Y băm nhỏ cỏ khô rồi trộn với trấu, cho ăn cùng với cả gà vịt trong nhà.
Y đi từ hậu viện ra, thấy Vệ Lan Hương dẫn Thẩm Nhạn về, trong giỏ ngoài một túi băng phiến nhỏ, còn có một bao bánh phồng.
Sau khi trời lạnh, Lan Hương thường nhét một miếng nệm nhỏ vào trong giỏ, bông bên trong là tháo từ y phục cũ ra khâu vào, hôm nay mua bánh dùng nệm này, mang về bánh vẫn ấm.
“Đi đi, mang cho a tẩu con đi.” Vệ Lan Hương mở bao giấy dầu ra, cầm hai cái bánh đưa cho Thẩm Nhạn.
Thấy Lục Cốc đi từ hậu viện ra, bà cười nói: “Cốc tử rửa tay rồi ra ăn đi.”
“Vâng ạ.” Vì Lục Cốc vừa băm cỏ gà, ống tay áo xắn lên trên một cuộn, giờ rửa tay xong mới buông xuống.
Thấy Thẩm Huyền Thanh đang giết con lửng cuối cùng còn Thẩm Nghiêu Thanh đang tách mỡ lửng trong bếp, đợi lát nữa bỏ vào nồi nấu, Vệ Lan Hương vào phòng bếp lấy băng phiến ra đặt trên bàn, nói: “Ta để trong giỏ này, hai đứa chuẩn bị xong thì tự lấy nhé.”
“Vâng, nương.” Thẩm Nghiêu Thanh đáp lại một tiếng, tay vẫn không ngừng tách mỡ, thấy cún con đến cọ chân anh, cười nói: “Chưa chín đâu, lát nữa cho ngươi ăn sau.”
Thịt mỡ trên thân con lửng có thể để nấu mỡ, thịt nạc cũng có thể ăn, nhưng người nhà bọn họ không thích ăn thịt lửng, dù sao trong nhà nuôi chó, thịt hơn mười con lửng đủ cho chúng nó ăn một bữa lớn, vào đông vẫn có thịt mà ăn.
Lục Cốc vào nhà chính liếc nhìn phòng Kỷ Thu Nguyệt, Vệ Lan Hương đang cười nói với nàng, thấy Thẩm Nhạn đi ra, y vén tấm nệm vải nhỏ ra định lấy bánh, lại nghe được Thẩm Nhạn nói: “Cốc tử ca ca, lấy cho nương một cái luôn.”
Lấy ba cái bánh phồng ra, Lục Cốc theo Thẩm Nhạn vào đông phòng, cùng ngồi trên mép giường ăn bánh. Nhà bọn họ ngoại trừ Kỷ Thu Nguyệt ăn hai cái, những người còn lại đều ăn một cái.
Vệ Lan Hương nhìn thấy tấm vải đỏ mỏng còn chưa dọn đi trên giường, vừa ăn vừa nói: “Hôm nay đi vội, ta quên mua thêm một miếng vải đỏ, mùa hè nóng, làm mấy cái yếm cho đứa bé mặc, tránh nổi rôm sảy mà cũng mát bụng hơn.”
Vất vả lắm Kỷ Thu Nguyệt mới hoài thai, chỉ nhìn tấm vải đỏ để làm xiêm y thôi trong lòng đã rất vui mừng rồi, không nỡ cất kỹ, nghe bà nói vậy gật gật đầu, đúng là nên làm vậy.
Lục Cốc ngồi cạnh không nói gì, ăn bánh thơm ngon cảm thấy rất thỏa mãn, ngược lại Thẩm Nhạn tiến lại gần thấp giọng nói: “Cốc tử ca ca, muội xin nhờ huynh một chuyện.”
Chưa từng có ai nói chuyện với y như vậy, Lục Cốc bỗng có chút khẩn trương, nghĩ rằng Thẩm Nhạn đã xảy ra chuyện gì, bởi vì trong miệng còn đang nhai bánh nên chỉ có thể vội gật đầu.
Thẩm Nhạn một tay gãi gãi đầu, trông có hơi ngượng ngùng, lộ ra một nụ cười lấy lòng, nói: “Áo mới nương làm xong cho muội rồi, huynh có thể thêu cho muội thêm hai đóa hoa được không?”
“Chẳng phải muội mới học thêu sao, thêu trên khăn tay còn khá ổn, nhưng nếu thêu hỏng lên xiêm y, mấy người Thải Hà chắc chắn sẽ chê cười muội đó.” Nàng nói xong cắn một miếng bánh lớn, lông mày nhíu lại nhìn qua có vẻ rất ưu sầu.
Ra là chuyện này, Lục Cốc yên lòng, đôi mắt khẽ cong nói: “Được chứ.”
Vệ Lan Hương nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau, Thẩm Nhạn cúi đầu lẩm bẩm gì đó, bà bèn tò mò hỏi: “Con nói gì với Cốc tử ca ca của con thế?”
Bởi vì thêu thùa không đẹp đã bị nương nói mấy lần, giờ còn nhờ Lục Cốc thêu cho nàng, Thẩm Nhạn sợ lại bị nói, mở miệng nói: “Nương, không có gì, con hỏi Cốc tử ca ca vài chuyện thôi.”
“Con bé này, còn không nói thật với nương.” Vệ Lan Hương cười trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng không truy hỏi, lại nói với Kỷ Thu Nguyệt cần phải mua khóa trường mệnh* cho đứa nhỏ.
*Khóa trường mệnh (长命锁): thường được dành tặng cho trẻ em hoặc những người trẻ tuổi. Nhằm mong các em khỏe mạnh, mau ăn chóng lớn và xua đuổi tà ma, tránh bệnh tật đau ốm.
Hai người họ nói chuyện, Thẩm Nhạn thấy Lục Cốc ăn xong rồi thì nhét miếng bánh còn lại trong tay vào miệng rồi đứng lên ý bảo Lục Cốc đi cùng nàng.
Trong bếp Thẩm Nghiêu Thanh đang nấu thịt mỡ, Thẩm Huyền Thanh dọn sân, dùng xẻng xúc đất, lấp hết những vết máu bị văng ra khỏi ngoài chậu, tránh cho mọi người giẫm lên vết máu làm bẩn giày.
Da lửng được tổng cộng mười sáu tấm, hắn ngẫm nghĩ, mùa đông nếu có bão tuyết, mọi người không thể ra khỏi phòng, gió lạnh phả thẳng vào cổ, không thì cứ để lại sáu tấm lông, làm cho mỗi người một cái khăn lông, vừa nhẹ vừa ấm, cổ không sợ bị đông lạnh.
Làm da lông cũng là một việc tốn công sức, mười tấm da còn lại bán luôn da sống, giá cả chỉ thấp hơn da đã xử lý một ít, tóm lại là vẫn có thể kiếm lời, không lỗ.
Thấy Lục Cốc lại đi ra rửa tay, còn có Thẩm Nhạn theo sau, Thẩm Huyền Thanh nở nụ cười, hỏi: “Bọn em làm gì đấy?”
Thẩm Nhạn vẫn trả lời qua loa lấy lệ như trước, nói: “Không có gì đâu nhị ca, huynh bận chuyện của mình đi.”
“Cốc tử ca ca, muội đi lấy đồ trước.” Thẩm Nhạn rửa tay xong nói.
“Được.” Lục Cốc đáp lại một tiếng, rửa sạch bọt trắng chà xát ra trên tay rồi đứng dậy lau tay, thấy Thẩm Huyền Thanh cười nhìn mình, y dừng một chút thấy xung quanh không có ai, bèn nhỏ giọng nói: “Thẩm Nhạn bảo ta thêu mấy đóa hoa lên áo mới cho con bé.”
Y nghĩ đây không phải là bí mật gì không thể nói, nói cho Thẩm Huyền Thanh hẳn không sao đâu, mà dù không nói, đến khi y thêu hoa người trong nhà chắc chắn vẫn sẽ thấy, không giấu được.
“Hẳn nào.” Thẩm Huyền Thanh cười nói. Hắn rất hiểu muội muội của mình, vừa nghĩ là biết nàng sợ bị nương nói, lại nói: “Vậy em đi đi, nếu lạnh thì ngồi trên giường, giờ hết nồi rồi, không thể đun nước rót vào thang bà tử được đâu.”
“Dạ.” Lục Cốc gật gật đầu.
Ống khói trong bếp tỏa hơi ra, Thẩm gia ở trong viện nói chuyện, làm việc, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa vang lên, cuộc sống sau khi xuống núi vẫn ổn định và thoải mái.
***
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn hai cái bánh bao nóng kẹp dưa muối, Thẩm Huyền Thanh đổ một nửa bao tải hạt tắm hoang vào trong sọt tre lớn của hắn, còn lại hẳn đủ để trong nhà dùng rồi.
Thẩm Nghiêu Thanh đang bổ củi, thấy hắn sắp đồ thì hỏi: “Lên trấn à?”
“Vâng.” Thẩm Huyền Thanh đổ xong cất bao tải đi, ngẩng đầu hỏi: “Đại ca có việc gì sao?”
Thẩm Nghiêu Thanh quay đầu liếc mắt nhìn nhà chính, thấy Kỷ Thu Nguyệt đang cầm kim chỉ may xiêm y cho đứa nhỏ, gãi gãi đầu cười ngốc, lấy tiền trong ngực ra, thấp giọng nói: “Nếu đệ đi qua Kim Ngân Hiên thì mua giúp ta một cây trâm bạc. Ta đều đã nhìn kỹ rồi, lần trước không mang đủ tiền nên không mua được, là một cây châm đuôi phượng có gắn hạt bạc nhỏ, nếu cái này đã bị người khác mua thì ở đó còn có một cái châm đuôi phượng khác, cũng rất đẹp, nói chung cứ mua một cái về là được.”
“Được.” Thẩm Huyền Thanh nhận tiền cười nói, hắn cất tiền vào trong ngực, đôi mắt chợt ngưng như đang suy nghĩ gì đó.
Thẩm Nghiêu Thanh thấy hắn như thế thì vỗ vỗ bả vai hắn, một bộ người từng trải nói: “Kiếm tiền thì kiếm nhưng cũng phải thương phu lang vào, nhà mình không mua nổi vàng ngọc, dù đệ ấy chưa có thai nhưng nếu đệ có lòng, mua bạc thôi cũng có thể dỗ đệ ấy vui vẻ rồi không phải sao? Lúc cha vẫn sống cứ vài ba năm lại mua cho nương một cái trâm bạc, vòng bạc đấy thôi.”
Lục Cốc ăn mặc rất đơn giản, giống hầu hết các phu lang trong thôn, nhiều tóc thì dùng vải quấn lên. Phu lang nhà người ta ở trên trấn không cần xuống ruộng làm việc, tóc chải khác nhà nông, cũng có thể cài trâm, nhưng mà không có nhiều cách cài như nữ nhân.
“Không nói ai khác, lúc a tẩu đệ vừa mới thành thân với ta, ta kiếm được tiền rồi mua trâm cài cho nàng, nàng ấy vui mừng vô cùng, nửa năm sau đó cũng không nhéo tai ta.” Thẩm Nghiêu Thanh ý thức được đã tự mình nói ra chuyện không uy vũ của bản thân, vội nói thêm: “Đương nhiên là nàng ấy không thường xuyên nhéo tai ta, hơn nữa đều là ta nhường nàng ấy thôi.”
Thẩm Huyền Thanh hơi nhướng mày nở nụ cười, nhưng không vạch trần anh, nói: “Ta biết rồi đại ca, ta xem thế nào cũng sẽ mua một cái.”
“Ha ha, phải vậy chứ, đừng chỉ lớn xác không thôi, tâm tư cũng phải nhạy bén lên.” Thẩm Nghiêu Thanh lại vỗ vỗ bả vai hắn, bộ dáng vui mừng.
Hôm nay đồ cần bán không nhiều lắm, ngoại hạt tắm hoang ra thì chỉ có mười tấm da lửng kia, không cần dùng đến xe đẩy. Thẩm Huyền Thanh nói một tiếng với người trong nhà rồi Lục Cốc tiễn hắn ra khỏi cửa viện.
Chờ Thẩm Huyền Thanh đi xa rồi, Lục Cốc gọi cún con về, ngồi dưới hiên nhà chính tiếp tục thêu áo cho Thẩm Nhạn.
Nữ nhân và song nhi trong nhà thêu thùa may vá, Thẩm Nghiêu Thanh bổ củi, thấy nắng lớn hơn nên anh cầm rìu và dây thừng vào núi chặt củi. Mấy ngày nay không bán củi nữa, cất vào phòng củi tích trữ, anh còn tính toán trong lòng, hai ngày nay nếu không còn việc gì khác sẽ cùng Thẩm Huyền Thanh lên núi chặt thêm củi về.
Sắp đến trưa, Lục Cốc nấu cơm trong bếp, Thẩm Nhạn nhóm lửa cho y, bỗng cún con và Đại Hôi đều kêu lên, chạy từ trong viện ra ngoài.
Y vừa nghe đã biết là Thẩm Huyền Thanh về, nhưng rau còn chưa thái xong, sắp ăn cơm rồi, không thể dừng tay, y đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không lâu sau Thẩm Huyền Thanh cõng sọt tre vào sân, đến gần phòng bếp, vừa thấy Lục Cốc đã nở nụ cười, nói: “Ta đã về rồi.”
Ánh mắt Lục Cốc hơi sáng lên, cười nhẹ.
“Nương.” Thấy Vệ Lan Hương đi ra, Thẩm Huyền Thanh hô, hắn dỡ sọt tre xuống, lại rút hai chiếc ô giấy dầu* bên trong ra, Lục Cốc đứng trong bếp thấy trong sọt tre còn có một loại quả tròn xanh biếc, màu xanh rất đậm, nhìn qua vô cùng tươi mới giữa cái hiu quạnh héo úa của vạn vật đầu đông.
*Ô giấy dầu (油纸伞): là một loại ô (dù) giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc. Ngoài mục đích che mưa, che nắng, những chiếc ô bằng giấy dầu cũng là vật dụng cần thiết trong đám cưới.
“Con đi dạo quanh bến tàu, thấy có người bán quýt nên mua một ít.” Thẩm Huyền Thanh nói xong liếc mắt nhìn Lục Cốc một cái, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười.
Phu lang hắn nhát gan, chưa từng tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, mỗi lần gặp phải thứ gì y chưa từng thấy, hai mắt đều luôn mở to, vừa tò mò vừa kinh ngạc, rõ ràng rất muốn biết đó là gì nhưng vì nhát gan nên không dám tiến lên xem, rất rụt rè.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của Lục Cốc, hắn đều không nhịn được mà cười một chút.
“Màu sắc này, lần nào mua cũng thấy tươi cả.” Vệ Lan Hương chép miệng một cái, lại nói: “Năm nay có rẻ không?”
Lúc Thẩm Thuận Phúc còn sống từng mua quýt cho cả nhà ăn mấy lần, chuyển bằng thuyền từ phía nam xa xôi tới, mấy lần mua đó đều không rẻ nên mua ít, chỉ là muốn mọi người trong nhà được nếm thử chút đồ mới lạ, lấy ra đãi khách còn cảm thấy tiếc nuối.
“Cũng được ạ.” Thẩm Huyền Thanh đưa hai chiếc ô giấy dầu cho Vệ Lan Hương xem, không nói rõ giá tiền quýt, lại nói: “Lúc tuyết rơi nhỏ, hai cái này người và muội muội vẫn dùng được.”
Vệ Lan Hương mở ô ra nhìn thử, mặt ô vẽ hoa rất đẹp. Thẩm Nhạn thêm củi vào đáy bếp rồi chạy ra ngoài xem. Chiếc ô giấy dầu xinh đẹp như vậy khiến nàng cười híp cả hai mắt lại, còn cầm trong tay xoay hai cái, nói với Lục Cốc: “Cốc tử ca ca, huynh mau xem này.”
Lục Cốc thái rau xong dùng dao gạt vào trong bát, ngẩng đầu nhìn một cái nói: “Đẹp lắm.”
Mùa đông hàng năm nếu tuyết rơi dày thì không ai ra ngoài, còn lúc tuyết rơi nhỏ, trông vậy thôi nhưng rất nhanh tan thành nước, làm ướt tóc và quần áo, nếu đội nón thì lại hơi làm quá, không bằng cầm một chiếc ô giấy tinh xảo.
Ô vẽ đắt hơn một chút, nhưng thấy người trong nhà vui vẻ đến vậy, Thẩm Huyền Thanh liền cảm thấy tiền tiêu không uổng phí.
“Đi ăn với a tẩu đi.” Hắn cầm mấy quả quýt trong sọt ra đưa cho Thẩm Nhạn, lại lấy hai quả cho Vệ Lan Hương, nói: “Nương, người cũng ăn đi.”
Xong xuôi, hắn lại cầm hai quả vào phòng bếp, đưa một quả cho Lục Cốc, nói: “Em ngửi thử đi, vỏ quýt không giống vỏ những loại quả khác đâu.”
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)