Chương 109
Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Chim én nhẹ bay, chim sẻ ríu rít nhảy nhót trên cành cây.
Cửa sổ tây phòng đang mở, đứng trong viện có thể nhìn thấy Lục Cốc đang thu dọn xiêm y trong phòng chuẩn bị để ngày mai lên núi.
Trời nắng ấm áp, ngồi trong nhà dù có gió thổi vào cũng sẽ không quá lạnh nhưng nếu đi ra ngoài vào những vùng hoang vu trống trải thì thế gió vẫn không hề nhỏ, mấy ngày nay thường có trẻ con dắt nhau đi thả diều.
Năm ngoái bọn họ cũng mua hai con diều, một con én một con diều hâu, hai ngày trước nhân lúc rảnh rỗi cả nhà đã cùng nhau ra ngoài thả diều, hôm đó Thẩm Nhạn là vui vẻ nhất.
Trong phòng củi, Thẩm Huyền Thanh dùng xẻng xúc phân thỏ vào sọt phân, đổ chồng chất trong hậu viện đợi nhiều hơn thì đem đi bón phân cho ruộng lúa, lúa non sẽ phát triển càng tốt.
Nhà họ nuôi sáu con thỏ con năm con thỏ lớn, thỏ lớn là hắn dẫn chó đi bắt sống, có hai con lúc ấy bị thương ở chân, hắn xúc phân xong đặt xẻng tựa vào đống củi rồi tiến tới xách thỏ ra nhìn một chút, hiện giờ cả hai con đều đã khỏe mạnh, không còn bị mưng mủ nữa.
Hắn nhét hai con thỏ lớn về, lại nhìn bọn thỏ con nửa lớn trong lồng. Thỏ con lớn nhanh, đến giờ đã hơn bốn tháng, ngoài việc hơi nhỏ hơn thỏ lớn chút thì không còn kém thỏ lớn là mấy.
Vì nhà tự nuôi, mỗi ngày đều cho ăn cỏ ăn rau rất tốt nên cả đám đều không gầy. Hai ngày trước lúc hắn đến cho thỏ ăn phát hiện mấy con thỏ con này quả thật đã trưởng thành, thỏ đực và thỏ cái đều có dấu hiệu động dục, may mà trước đó để đề phòng chuyện này đã sớm tách con đực và con cái ra nuôi riêng.
Hai năm trước hắn bắt được thỏ sống để trong nhà nuôi, thỏ con sinh ra đều đã mang đi bán nên kinh nghiệm cũng đủ đầy hơn chút.
Tuy nói một lứa thỏ có thể giao phối sinh ra đàn con nhưng vẫn phải dựa vào vận may. Vận may tốt thì thỏ con có thể sống, không tốt thì sẽ chết vài con, ba con thỏ sống mà hắn bắt được sau đó là để tách lứa.
Thỏ hơn bốn tháng vẫn là còn hơi nhỏ, chi bằng nuôi thêm một tháng nữa đến khi chúng cứng cáp đều có thể làm thỏ giống, đợi thêm hai tháng nữa có thể sinh thỏ con, nuôi hơn nửa năm nữa là lại có thỏ lớn.
Đôi thỏ già được nhốt chung với nhau từ nửa tháng trước, mùa đông là sợ thỏ con quá nhỏ không dễ sống nhưng thời tiết ấm áp như hôm nay thì hai đứa nó có thể đẻ bao nhiêu cũng được.
“Đại ca.” Thẩm Huyền Thanh hô ra bên ngoài.
“Đệ gọi ta à? Chờ một chút.” Thẩm Nghiêu Thanh đang tưới nước trong vườn rau, sau khi đổ hết chút nước còn lại trong thùng gỗ thì mới đi tới.
“Đến cuối tháng sau, sáu con thỏ con này có thể phối giống được rồi, đến lúc đó huynh xem chia thế nào, đừng để một lứa loạn phối.” Thẩm Huyền Thanh nói, ba con thỏ lớn về sau hắn bắt được đều là đực, mà trong số thỏ con thì có bốn con cái, chuyện này không cần lo lắm, thỏ đực cứ tùy tiện dùng, chỉ cần không phải cùng một lứa là được.
“Sau này ta lại bắt sống mấy con thỏ cái về rồi chọn ra một con khỏe mạnh làm giống.” Hắn vừa nghĩ vừa nói: “Sau này nếu nuôi nhiều, phòng củi có khi không chứa đủ được, không thì dựng một cái ổ thỏ trong hậu viện đi, dựng xong cũng sẽ không chiếm chỗ phòng chứa củi nữa.”
Thẩm Nghiêu Thanh nhấc sọt phân lên đặt sang bên cạnh cho đỡ chắn đường, nghe vậy hỏi: “Ý đệ là muốn nuôi thả hả?”
Thẩm Huyền Thanh gật đầu nói: “Phải, trước tiên cứ nuôi đã, không cần phải luống cuống. Bán mười mấy, hai mươi con vẫn chỉ là khoản tiền nhỏ, nếu nuôi đến bốn, năm mươi con thì sẽ kiếm được càng nhiều, nuôi nửa năm lớn là bán được rồi, dù sao thì cũng vẫn phải nuôi.”
Thỏ đắt hơn gà vịt, nuôi một con ít nhất có thể bán được ba mươi văn, nếu có được năm mươi con thì chính là một ngàn năm trăm văn, gần nửa năm có thể kiếm được một ngàn năm trăm văn, ít nhiều cũng được một lượng bạc.
Trước kia khi bọn họ nuôi thỏ cũng nghĩ như vậy nhưng khi đó thật sự quá thiếu tiền, chờ không nổi thời gian hơn nửa năm, về sau còn phải bán cả thỏ giống đi lấy tiền.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Nghiêu Thanh cũng thấy động tâm, chỉ đơn giản là mỗi ngày cắt thêm ít cỏ cho thỏ, anh và Vệ Lan Hương còn có Thẩm Nhạn đều ở nhà, tận ba người, một năm nếu có thể kiếm thêm một, hai lượng bạc thì vất vả tính là gì. Năm trăm văn ở trong thôn đã là không ít, người nông thôn lại rất ít tiêu xài trong việc ăn uống, một khoản tích góp này đều là tài sản.
“Dựng ổ không phải không được, chỉ là bọn thỏ biết đào động, chuồng gà vịt như vậy chắc chắn không ổn.” Thẩm Nghiêu Thanh trầm ngâm.
Hai người bọn họ đang cân nhắc chuyện nuôi thỏ, Lục Cốc ở trong phòng khẽ hô: “Nhị Thanh, cái áo bông đen này của chàng có mang theo không, trên ống tay áo có miếng vá rồi.”
“Được rồi, đệ đi thu dọn trước đi, sáng sớm mai phải đi rồi, không cần lo về việc ổ thỏ, có ta làm là được rồi.” Thẩm Nghiêu Thanh vỗ vỗ cánh tay nhị đệ.
Thẩm Huyền Thanh tiện tay nhấc sọt phân lên, gật đầu nói: “Vậy được.”
Trên núi lạnh hơn dưới núi, Lục Cốc đứng bên cửa sổ thấy Thẩm Huyền Thanh đi từ trong phòng chứa củi ra liền giơ xiêm y đen trong tay lên ra hiệu.
Thẩm Huyền Thanh không vào phòng, đứng ở ngoài cửa sổ nói: “Mang theo đi, ta sẽ mặc lúc đi săn, xiêm y cũ mặc làm rách sẽ không tiếc.”
“Được.” Lục Cốc gật gật đầu rồi lại nói: “Em mang cho chàng ba đôi giày, hai đôi cũ một đôi mới, vậy có đủ không?”
Thường xuyên chạy trên núi đương nhiên là rất tốn giày, Thẩm Huyền Thanh nói: “Đủ rồi, đợi ta đổ phân xong lại tới xem còn gì cần thu dọn không.”
“Ừm.” Hai mắt Lục Cốc khẽ cong, ngày mai lên núi rồi, không biết trên núi giờ ra sao.
***
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Ở nhà một mùa đông, lúc xách đồ rời đi Lục Cốc có chút không nỡ. Trên xe đẩy có lương thực và những thứ khác, vì có hơi nặng nên Vệ Lan Hương và Thẩm Nghiêu Thanh giúp hai người đẩy lên sườn dốc.
“Được rồi, đi thôi, lên núi còn phải quét dọn, nhân lúc trời nắng mà lấy chăn ra phơi đi kẻo ẩm mốc đấy.” Vệ Lan Hương đứng đằng sau dặn dò một câu, nhìn hai người đi xa rồi mới về nhà cùng Thẩm Nghiêu Thanh.
Cún con hoạt bát thích chạy nhảy, từ trước đến nay luôn vô ưu vô lo, chạy như bay ở phía trước, chạy xa rồi dừng lại quay đầu nhìn, sủa ‘gâu gâu’ về phía Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh như muốn bảo hai người đuổi theo.
Càng đi vào sâu thì dấu vết người qua lại càng ít, vượt qua núi rừng đi qua dốc cao, có bốn con chó đi theo sủa không ngừng nên đường lên núi trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Cún con tuổi còn nhỏ nhưng cũng giống bọn Đại Hôi, vẫn nhớ rõ đường về nhà trên núi. Nó cùng hai con nhỏ chạy tới trước chờ Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh tới. Ba đứa chúng nó hoặc là ngồi xổm hoặc là không ngừng ngửi ngửi trước cửa, chỉ chờ có người tới mở cửa.
Năm nay lên núi hơi muộn, tuyết đọng mùa đông đã sớm tan chảy rôi khô đi. Vì gió xuân nhiều nên trên ván cửa đóng một tầng bụi dày. Lục Cốc mở khóa đẩy cửa ra bị bụi bay lên làm cho sặc.
Y ho khan hai tiếng rồi dùng tay phẩy phẩy bụi trước mặt, khom lưng nhấc cái bậc cửa gỗ sang bên cạnh để xe đẩy dễ đi vào.
Thẩm Huyền Thanh cởi dây thừng trên vai xuống, tiến vào nhìn sân một cái rồi nói: “Dọn dẹp trước đã, quét sân trước rồi lát nữa hẵng kéo xe vào cho đỡ chiếm chỗ.”
“Dạ.” Lục Cốc đáp ứng, vừa đi vào trong vừa mò chìa khóa nhà chính và phòng bếp trong ngực.
Mấy tháng không có người ở, gian phòng lạnh lẽo, hai người bọn họ cầm băng ghế ra ngồi trong viện nghỉ ngơi, ngồi cho chân thả lỏng chút, nhân lúc trời nắng to thì ôm chăn nệm ra phơi nắng trước.
Trong viện quá bẩn, đợi lát nữa dùng chổi lớn quét sẽ có bụi nên bọn họ trải chăn ra ngoài xe đẩy. Thẩm Huyền Thanh bê luôn nệm ra ngoài phơi trên rào tre, lúc nãy đã quét bụi ở đây rồi.
Hàng rào tre này lúc đó làm cao nên nệm sẽ không kéo lê trên mặt đất, dính ít bụi thì đập rơi là được, hơn nữa ban đêm lúc ngủ vẫn phải trải khăn trải giường.
Lên núi một hồi lâu, giờ đã đến trưa, hai người không nghỉ ngơi nhiều, phải dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, mãi cho đến chạng vạng mới coi như là dọn dẹp đâu vào đấy.
Cơm chiều ăn rất đơn giản, Thẩm Huyền Thanh mua một cái chảo sắt nhỏ mới mang theo. Hắn hâm nóng bánh bột ngô trong bếp còn Lục Cốc tráng trứng gà trên lò đất, cùng nhau làm chẳng mấy chốc là xong.
Đến khi hai người họ cuối cùng cũng nằm xuống thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Chăn nệm đã phơi nắng cái khác hẳn. Lên đường gấp gáp, làm việc mệt mỏi cả một ngày, sau khi nằm xuống, toàn thân Lục Cốc đều nhũn hết cả ra, không muốn nhúc nhích một chút nào.
Thẩm Huyền Thanh cũng vậy. Nến đã thổi tắt, trong bóng đêm, hắn nói ngày mai nghỉ ngơi một chút, ngày mốt mới đi ra ngoài săn thú. Câu trước còn có thể nghe được tiếng Lục Cốc ậm ừ đáp lại, đến câu sau đã không còn động tĩnh gì.
Ngủ nhanh ghê.
Thẩm Huyền Thanh mỉm cười, xoay người ôm lấy phu lang của mình.
Cuộc sống trên núi yên bình không chút gợn sóng. Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Thẩm Huyền Thanh đi săn thú, Lục Cốc không cần phải chăm gà vịt cũng không cần bận rộn cắt cỏ nữa. Ở trong núi chỉ có hai người họ ăn cơm, xiêm y cần giặt không nhiều, bỗng dưng rảnh rỗi khiến y có hơi không thích ứng kịp.
Lần này lên núi không mang theo gà vịt, một vòng hàng rào tre lớn bên ngoài chẳng để làm gì nhưng Thẩm Huyền Thanh không tháo đi, về sau bắt được vật sống thì thả nuôi trong đó, đỡ cho Lục Cốc mỗi ngày phải cõng cỏ về nhà, nếu là gà rừng thì bó cánh lại hoặc cắt lông đi thì sẽ không bay lên được nữa.
Lục Cốc thấy cỏ trong hàng rào phát triển tươi tốt, thỉnh thoảng lại có dế và châu chấu nhảy ra, mấy con sâu kia còn rất lớn, y nghĩ thầm gà vịt không đến ăn được thật sự là đáng tiếc.
Ngày xuân không nhặt được nhiều nấm lắm, rau dại thì nhiều nhưng đã không còn hiếm, đào đủ cho hai người họ ăn là được.
Lục Cốc không có việc gì làm, nhân lúc trời nắng thì gội đầu trong viện rồi vừa phơi nắng vừa thêu thùa may vá. Cún con nằm sấp trên mặt đất ngủ, đầu to xù lông dựa vào chân y, vừa rồi còn ngả đầu lên mu bàn chân y nhưng vì nặng quá nên y không thể làm gì khác hơn là rút chân ra.
Qua lớp xiêm y, y vẫn cảm nhận được sự bông xù và ấm áp ở cổ chân. Cún con ăn nhiều và hay được ăn thịt nên da lông rất mượt mà.
Nuôi nó là để làm bạn với Lục Cốc, lúc săn bắn Thẩm Huyền Thanh rất ít khi dẫn nó theo. Trong núi sâu nguy hiểm, tuy nói gần đó không có sói, hổ, gấu, báo hay lui tới nhưng vẫn phải đề phòng. Chó tai thính mũi nhọn, linh hoạt thông minh, dù không đánh lại thì vẫn có thể sớm nhận ra có điều gì không ổn.
Mang theo nó dù lạc đường trên núi thì còn có đường lui. Rừng sâu núi thẳm là nơi tịch mịch đáng sợ nhất, nơi nào cũng là từng mảng rừng rậm, trong lúc hoảng hốt choáng váng thì những cái cây đó nhìn qua đều giống nhau, một thân một mình lạc đường bên trong rất khó đi ra.
Lục Cốc ở trong núi lâu như vậy, dù là đi hái hạt tắm hoang hay là đi hái nấm, bắt cua, tất cả đều là Thẩm Huyền Thanh dẫn y qua hoặc là chỉ cho y chỗ không có nguy hiểm, hoặc là đi theo bờ sông.
Nhát gan cũng có chỗ tốt nhát gan, ít nhất y sẽ không chạy loạn trong rừng, bằng không nếu thật sự bị lạc trong rừng, núi lớn thế này, dù Thẩm Huyền Thanh có dẫn theo chó cũng khó tìm ra y.
Mặt trời vừa ấm vừa nóng, tóc khô nhanh hơn một chút, đang làm việc dở nên Lục Cốc không đứng dậy vấn tóc mà chuyên tâm thêu mẫu đơn trên khăn tay. Tiểu phú hộ trên trấn thích loại hoa này hơn chút, trông phú quý xinh đẹp, bán khá chạy.
Tóc tai bù xù là phạm vào lễ tiết, quyết không thể lộ ra trước mặt người ngoài nhưng nơi này chỉ có mình y, cún con chỉ biết ngủ và chơi đùa, đâu thể hiểu được lễ nghi của loài người.
“Ngao.” Cún con đột nhiên ngẩng đầu, hai tai dựng thẳng lên.
Nó đứng lên nhìn Lục Cốc một cái rồi chạy ra ngoài, đứng ngoài cửa “gâu gâu” sủa.
Bình thường động tĩnh này là Thẩm Huyền Thanh trở về, Lục Cốc buông khung thêu xuống đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng sủa của Đại Hôi truyền tới từ phía xa xa.
Cún con chạy tới, Lục Cốc không nhanh như nó, thấy Thẩm Huyền Thanh ôm lấy Đại Bạch khập khiễng trên mặt đất, trong lòng y căng thẳng đi tới nghênh đón.
“Có chuyện gì thế?”
Giờ mới buổi trưa đã về, chân trái đằng trước của Đại Bạch được vải bọc nhưng vẫn thấm máu ra. Lục Cốc thấy vậy trong lòng kinh hoảng, vội vàng nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh, có phải cả hai đều bị thương hay không.