Chương 106
Ngày xuân ấm áp nhưng chỉ mới vài ngày mà đất hoang trên núi đã nở đủ loại hoa xuân. Người dân thôn Thanh Khê vẫn sinh sống qua ngày như trước, ít ai để ý xem có người nào rời đi không.
Vịt bơi trong ao thi thoảng lại chúi đầu xuống nước kiếm ăn chỉ để lộ cái mông trên mặt nước.
Lục Cốc ngồi xổm trên mặt đất cắt cỏ cho gà và thỏ, sọt tre bên cạnh bắp chân y đã sắp đầy. Cách đó không xa Thẩm Nhạn vừa trông vịt vừa đào rau dại, trên đầu đội một vòng hoa dại xinh xắn, lúc làm việc không thấy mệt mỏi chút nào, vòng hoa này là nàng và Lục Cốc cùng đan lúc nãy.
Cún con đi theo Lục Cốc, qua nửa buổi sáng mặt trời mới ló, nó phơi nắng một hồi ấm thân không khỏi cảm thấy buồn ngủ, há to miệng ngáp, lộ ra hàm răng sắc nhọn, còn cong mông duỗi lưng rồi mới lấy lại tinh thần.
“Ta về trước cho thỏ ăn đã nhé.” Lục Cốc thấy sọt tre đã đầy thì đứng dậy hô với Thẩm Nhạn một tiếng, nghe thấy tiếng nàng đáp lại rồi về trước.
Còn chưa về đến nhà đã thấy có hai bóng người đi từ trên sườn núi xuống, là Hà Chí và Trần Đông Đông, chẳng mấy chốc ba người đã đụng mặt nhau.
“Đông ca nhi.” Lục Cốc dừng lại trước cây hồng một chút, thấy trong sọt tre trên lưng Trần Đông Đông nhét đầy vỏ tre cũ bèn hỏi: “Các ngươi đi nhặt vỏ tre sao?”
“Ừm, cỏ nhung trong nhà hết rồi, ta còn nhặt cả lá thông nữa.” Trần Đông Đông ngượng ngùng cười.
Hà Chí dùng cái cào gánh hai sọt tre tụt lại phía sau một bước, bộ dáng trầm mặc ít nói trông rất thành thật.
“Quai tử.” Lục Cốc gọi cún con đang ngửi ngửi Trần Đông Đông lại. Nó lớn lên cao to hơn chó đất bình thường trong thôn lại không được ổn trọng như Đại Hôi, người nhà thì không sao nhưng người không quen sẽ thấy sợ hãi.
Trần Đông Đông há miệng định nói gì đó chợt nghe thấy trong thôn truyền đến tiếng quát mắng của hán tử, nghe ra thì có tới vài người. Từ trước đến nay cậu đều rất nhát gan, ánh mắt như đang run rẩy.
Lục Cốc cũng hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì, nhìn về phía bên kia thôn lại thấy Thẩm Huyền Thanh có vóc dáng cao nhất trong đám hán tử đó.
Cún con cũng giống ba người họ, dựng thẳng lỗ tai nhìn qua, nó nhận ra Thẩm Huyền Thanh nên “gâu gâu” hai tiếng rồi chạy về đằng đó.
Bốn, năm hán tử trẻ tuổi thân thể cường tráng vây quanh một chỗ, Lục Cốc sợ nó góp vui chạy lung tung bị người đá trúng nên vội đặt sọt tre trên lưng lên trước cửa nhà rồi vừa hô Quai tử vừa cẩn thận đuổi theo.
“Có chuyện gì thế?” Vệ Lan Hương thấy Lục Cốc từ trước cửa chạy đi, cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên nhanh chóng chạy ra xem.
“Thẩm ạ.” Trần Đông Đông gọi bà một tiếng.
“Em cứ ở đây với thẩm ấy một lát, ta qua đó xem chút.” Hà Chí buông cào và sọt tre xuống nói.
“Chàng…” Trần Đông Đông từng bị bắt nạt, lá gan còn nhỏ hơn lúc chưa lập gia đình, giờ thấy bộ dáng muốn đánh nhau của mấy hán tử kia không khỏi có chút lo lắng nên không muốn Hà Chí qua đó.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Hà Chí trấn an nói. Nhà bọn họ và nhà Đại Trần là hàng xóm, quan hệ đương nhiên là không tệ, quan hệ với Thẩm Huyền Thanh cũng không tệ, giờ Đại Trần và Thẩm Huyền Thanh đều đang ở bên kia, nhỡ có chuyện gì xảy ra hắn vẫn có thể giúp đỡ.
Vệ Lan Hương thấy con trai thứ hai bên kia là biết, bà nuôi Thẩm Huyền Thanh nhiều năm như vậy, sao có thể không biết bộ dạng này là muốn đánh người, nhưng bà không lo Thẩm Huyền Thanh chịu thiệt, chỉ là không biết sao chuyện lại tới mức này, nếu tự dưng đánh người ta mất hình mất dạng chẳng phải là vô lý sao.
Lại thấy Lục Cốc đuổi theo cún con, đám hán tử kia động thủ đánh đến đỏ cả mắt không nhận ra ai với ai, kéo ra cũng không được, chỉ với cái thân thể nhỏ bé của Lục Cốc nếu bị đụng trúng có khi sẽ ngã bị thương mất, vì vậy bà vội hô: “Cốc tử, mau trở về!”
Từ lúc cún con sủa Thẩm Huyền Thanh đã nghe thấy, đương nhiên cũng nhìn thấy Lục Cốc chạy tới.
“Coi chừng, đừng để gã chạy mất.” Hắn thấp giọng nói với Đại Trần một câu rồi quay người ngăn lại cún con đang phi như bay tới.
Không giống Đại Hôi, cún con lớn tới giờ rồi nhưng chưa từng bị trói bao giờ nên trên cổ không có dây thừng, mỗi lần Lục Cốc túm nó đều là nắm lông hoặc ôm cổ nó, nó chạy đi thì không có cách nào bắt lại được.
“Sao em lại tới đây?” Thẩm Huyền Thanh đè nén tức giận trong lòng hỏi, hỏa khí này không phải nhằm vào Lục Cốc mà là nhằm vào Hoàng Đạt đang bị mấy người Đại Trần vây quanh.
Lục Cốc nhận ra vẻ mặt hắn có chỗ không đúng, ánh mắt càng thêm thấp thỏm bất an, nhỏ giọng nói: “Em gọi Quai tử về, sợ nó chạy loạn.”
“Ừm, mau về nhà đi, lát nữa ta cũng về.” Thẩm Huyền Thanh nói xong lại nói với cún con: “Về đi.”
Cún con vốn thông minh, thấy Lục Cốc đi về nên nó cũng đi theo.
Hoàng Đạt bị vây quanh thấy tình hình không ổn, đôi mắt hí liếc loạn. Xưa nay gã luôn sợ mạnh hiếp yếu, hiện giờ tất nhiên là không dám mắng chửi lung tung trêu chọc người khác, nhân lúc thấy có khoảng trống bèn khom lưng cúi đầu chui qua cánh tay người đang chặn gã.
Gã thật sự rất linh hoạt, bất chợt một khắc như vậy, Vương Đông Tử chậm một nhịp bắt lấy gã nhưng không bắt được, thoáng chốc bốc hỏa, càng để Hoàng Đạt trốn thoát dưới tay hắn.
Đại Trần chửi thề một câu rồi đuổi theo gã cùng mấy người Thẩm Huyền Thanh.
Hán tử trẻ tuổi đánh nhau, phụ nữ và trẻ em trong thôn thấy vậy thì nhanh chóng né tránh hoặc là lui vào trong cửa viện, người có lá gan lớn hơn chút sẽ đứng ở ngoài cửa xem. Thấy là đánh tên khốn Hoàng Đạt, đến cả tức phụ của Lâm Thủ Nghĩa cũng không nói gì, càng không đi gọi Lâm Thủ Nghĩa đang làm việc trong ruộng tới.
Nhưng Lâm Trung Tài ở nhà nghe thấy, ông đã đến tuổi này rồi dù có tiến tới can ngăn cũng không kéo người ra được, lại thấy có cả Thẩm Huyền Thanh ở trong đó nữa. Tuy nói bọn họ là họ hàng xa nhưng hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh, Thẩm Nghiêu Thanh là người phân rõ đạo lý đúng sai, Vệ Lan Hương cũng biết nói chuyện, ngày lễ tết đều tặng lễ, ông đương nhiên sẽ thiên vị hơn chút nên làm bộ thở dài vỗ đùi, nói hai câu đừng đánh nữa rồi không nói thêm gì khác.
Đại Trần nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, trách hỏi: “Hay cho cái tên Hoàng Đạt nhà ngươi, thói trộm gà trộm chó đến cùng vẫn không thay đổi. Nói mau! Gà nhà ta là ngươi trộm phải không?”
Hoàng Đạt nghe vậy thì cuống cả lên, hôm nay gã còn chưa trộm gà đâu, muốn chửi bậy nhưng lại không dám đành miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ nói: “Ta trộm gà nhà ngươi bao giờ?”
“Còn dám ngụy biện à? Đông Tử thấy ngươi dạo quanh nhà ta từ lúc sáng sớm, không phải ngươi thì là ai?” Đại Trần phi một tiếng lại nói: “Mùa hè năm ngoái, ngươi trộm dưa chuột nhà ta rồi chạy mất, lúc đó không ít người thấy đâu.”
Hắn vừa nói lời này, những người khác trong thôn bị Hoàng Đạt trộm rau dưa đều trợn mắt nhìn, còn có một phu lang lớn gan mạnh mẽ đứng trước cửa nhà chống nạnh hô: “Đúng vậy! Còn trộm cả qua lâu và cà nhà ta nữa.”
“Cá của Đông ca nhi nhà ta cũng bị từng bị ngươi trộm rồi.” Hà Chí đuổi tới, vừa nhắc tới “thù cũ”, trong lòng hắn cũng có oán hận.
Hoàng Đạt nhàn rỗi nhưng lại lười biếng, không kiếm được tiền ăn tiền uống gì nên đi ăn trộm. Gã không cưới được ai làm tức phụ nên thích dùng lời lẽ trêu chọc phu lang và tức phụ nhà người khác, hèn mọn hạ lưu, thậm chí sau khi thấy Lý Uyển Vân thật sự đã trở thành quả phụ còn nổi lên tâm tư lệch lạc.
Vì suốt ngày làm những việc như thế nên hiện giờ đương nhiên là không có ai giúp gã, đặc biệt là những phụ nhân và phu lang trẻ tuổi bị gã trêu trọc bằng lời mà hơn thế là cưỡng ép sờ tay nhưng không dám nói, thấy gã bị mấy hán tử vây quanh như vậy, trong lòng ít nhiều đều muốn gã bị đánh một trận thật lớn, tốt nhất là đánh cho cút luôn để sau này họ không phải đụng mặt tên khốn hạ lưu này nữa.
Lục Cốc vốn định về nhà nhưng đã dừng lại khi mấy người Thẩm Huyền Thanh đuổi theo Hoàng Đạt, y không dám tới gần, chỉ dám đứng xa nhìn.
Ba, bốn năm trước, Hoàng Đạt đã bị đánh vì trộm gà bị bắt quả tang, từ đó về sau thường xuyên lang thang bên ngoài chứ không hay về thôn, dù sao nhà gã chỉ còn mình gã không ai quản, nương gã chết sớm, vì gã chơi bời lêu lổng cướp gà trộm chó, cha gã cũng bị gã chọc cho tức chết.
Người trong thôn ngươi một câu ta một câu, vạch trần hết những chuyện bẩn thỉu gã từng làm ra, càng nói càng tức giận, trông có vẻ như không đánh một trận là không được.
Hoàng Đạt thầm nghĩ không ổn rồi, người khác thì không nói nhưng gã rất sợ Thẩm Huyền Thanh, vóc người cao lớn lại còn tập võ. Gã lang thang bên ngoài cũng sẽ lôi kéo đánh nhau với người ta nhưng nếu Thẩm Huyền Thanh thật sự động thủ sợ là gã sẽ chịu không nổi.
Gã nghĩ tới bản thân chưa từng trộm nhà nhị phòng Thẩm gia nên đâu có hận thù gì mà Thẩm Huyền Thanh lại theo Đại Trần vu hãm gã trộm gà nhưng trong khe hở đám người gã nhìn thoáng qua Lục Cốc đứng cách đó không xa chợt giật mình, không hiểu sao gã cảm thấy chuyện hôm nay là do Thẩm Huyền Thanh muốn hại gã.
Sau khi nhận ra Hoàng Đạt đang nhìn ai, Thẩm Huyền Thanh híp mắt lại, cùng với mấy người Đại Trần đánh gã một trận trong tiếng kêu rên của gã.
“Ui trời.”
Phụ nhân và phu lang mấy nhà gần đó nhất vội vàng trốn vào trong viện, sợ bị ảnh hưởng tới.
Hoàng Đạt bị vây đánh mặt mũi đầy máu, răng cũng đã gãy hai cái, nước mắt nước mũi đầy mặt, răng và bọt máu phun ra từ trong miệng gã.
Lúc trước gã đánh nhau với người khác chẳng qua chỉ là mặt mũi bầm dập, nào có chuyện cả người đau đớn lại còn hộc máu như bây giờ. Gã thực sự sợ sệt nhưng cũng có chút không phục, đột nhiên thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Huyền Thanh, trong lòng cảm thấy dù sao gã cũng đã bị đánh rồi nên gã sẽ khiến Lục Cốc mất hết thanh danh, để xem tên Thẩm Huyền Thanh này còn chút mặt mũi nào hay không!
“Chết tiệt! Không phải là Lục Cốc…” Hoàng Đạt thật sự là một tên chó ghẻ, bị đánh nhưng vẫn không ngăn được cái mồm gã, gã nghĩ gì nói đó, mặc kệ cho lời nói có bao nhiêu bẩn thỉu.
Nhưng Thẩm Huyền Thanh vừa nghe thấy tên Lục Cốc thì cả mặt tối sầm lại, căn bản không để gã nói thêm gì mà đấm thẳng vào mặt gã.
Thanh âm đột nhiên im bặt, Hoàng Đạt ngã trên mặt đất, bụi bặm văng tung tóe. Trong mắt Thẩm Huyền Thanh hiện lên tơ máu đỏ, đi vào một nhà gần đó bất chấp tất cả mà tìm gậy khắp nơi.
Lâm Trung Tài sợ gây ra án mạng, không dám mặc kệ hắn làm loạn nữa mà vội khuyên hắn nghĩ lại.
“Nhị Thanh! Nhị tiểu tử! “Vệ Lan Hương thấy hắn thật sự xách gậy đi ra, không ai ngăn được thì tức đến nỗi nước mắt đảo quanh hốc mắt. Bà chưa từng thấy hắn cố chấp đến vậy bao giờ! Tính khí còn hung thế này, nhỡ gây ra án mạng thì biết làm sao bây giờ!
Nhưng bà chạy tới cũng không kéo hắn lại được, Đại Trần và Vương Đông Tử đều ngăn cản Thẩm Huyền Thanh, khuyên ngăn đủ đường nhưng không làm gì được. Vệ Lan Hương nắm lấy cánh tay trái của hắn, Thẩm Huyền Thanh nắm chặt cây gậy trong tay phải, Hà Chí bẻ không ra.
“Cốc tử, nhanh! Cướp cây gậy trong tay nó ra đi! “Thấy Lục Cốc chạy tới đứng cạnh đó chỉ dám khóc chứ không dám tới gần, tình thế cấp bách bà không còn cách nào khác đành phải gọi Lục Cốc tới giúp Hà Chí.
Lục Cốc chưa từng thấy qua cảnh tượng này nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe Vệ Lan Hương nói mà đi tới vừa khóc vừa túm lấy cây gậy.
Nếu là người khác thì Thẩm Huyền Thanh không cần nghĩ đã rút gậy về, nhưng thấy là Lục Cốc nên tay hắn từ từ buông lỏng.
Lục Cốc đoạt lại cây gậy gỗ, thấy trên tay Thẩm Huyền Thanh có vết máu nên nghĩ là hắn bị thương, nước mắt sắp ngừng rơi lại trào lên, tủi thân mím môi kìm lại tiếng khóc, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Con xem con đi, ai u!” Vệ Lan Hương thấy hắn tỉnh táo lại, gậy gỗ cũng đã bị đoạt lấy thì dùng sức gạt nước mắt, tức giận đánh một cái lên cánh tay Thẩm Huyền Thanh.
“Khụ khụ.” Hoàng Đạt ngất đi tỉnh lại, ho ra mấy ngụm máu, thấy không có ai vây quanh mình thì nhịn đau cả người đứng lên muốn chạy, ai ngờ bị Thẩm Huyền Thanh vừa mới thả lỏng nhìn thấy, trực tiếp đoạt lại gậy gỗ từ trong tay Lục Cốc, vài bước đuổi tới đánh gãy một chân gã.
Động tác của hắn thật sự quá nhanh, đừng nói đám người Đại Trần, ngay cả Lục Cốc cũng không kịp phản ứng, trong chớp mắt gậy trong tay đã biến mất, nước mắt đang rơi xuống đều ngừng lại. Mọi người đều ngây ngẩn hết cả.
Gậy gỗ “lộc cộc” một tiếng bị ném trên mặt đất, Thẩm Huyền Thanh không nghĩ muốn mạng của Hoàng Đạt, lúc trước cũng chỉ là muốn đánh một trận trút giận mà thôi nhưng mồm miệng tên Hoàng Đạt này bẩn thỉu, lại còn muốn kéo theo cả Lục Cốc.