Chương 9: Nảy sinh tình cảm
Ánh mắt Nhan Vọng Thư vẫn cứng nhắc, giọng điệu nhàn nhạt:
– Thả cô ấy xuống ngã tư Phù Dương.
Nhưng cô không lắm miệng, chỉ nghi hoặc lại ngoan ngoãn nhìn Nhan Vọng Thư, chờ anh lên tiếng. Ôn Nhiên liền thở ra một hơi:
– Được rồi!
Thời Trạch giọng điệu mang theo ý cười:
– Ôn Nhiên, ngã tư Phù Dương dễ bắt xe, cách chỗ cô ở khoảng mười mấy phút đi bộ.
Ôn Nhiên liếm liếm môi:
– Cảm ơn.
Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có Thời Trạch đang tìm đề tài. Thời Trạch nói anh ta có một quán bar gần bến Thượng Hải, hiện tại đang trang hoàng, chờ trang hoàng xong, cảnh đêm nhất định sẽ đặc biệt đẹp, đến lúc đó mời Ôn Nhiên đến cổ vũ.
Ôn Nhiên lễ phép đáp vài câu.
Đến ngã tư Phù Dương, chiếc xe chậm rãi dừng lại. Ôn Nhiên cầm lấy chiếc ô còn ướt, nói một câu:
– Cảm ơn.
Rồi cô lập tức xuống xe, cô ấy chạy đến đuôi xe mở cửa cốp xe, xách vali ra.
Thời Trạch thò đầu ra khỏi ghế lái:
– Không phải cô muốn thêm phương thức liên lạc với anh Nhan của tôi sao?
Ôn Nhiên nào dám đòi hỏi phương thức liên lạc, lắc đầu, cười cứng ngắc:
– Tôi nghĩ không cần đâu.
Ôn Nhiên vòng qua ven đường đứng lại, nhưng chiếc xe trước mặt lại không có dấu hiệu khởi động, cửa sổ xe đóng lại, cô cũng không nhìn thấy kích thước bên trong xe, chỉ có nghĩ bụng đi nhanh đi, đi nhanh đi.
Vài giây sau, Thời Trạch từ trong xe đi ra, anh lắc lắc điện thoại di động trên tay tôi tên Thời Trạch, Thời Ân Trạch, gặp nhau là duyên phận, cô thêm phương thức liên lạc của tôi đi, quán bar khai trương thông báo cô tới cổ vũ.
Ôn Nhiên suy nghĩ hai giây, đi qua quét mã vạch hai chiều của anh, lại nói một câu:
– Cám ơn.
Xe rời đi, Ôn Nhiên lại chậm rãi thở ra một hơi cuối cùng cũng đi. Rất nhanh, Ôn Nhiên đón một chiếc taxi, sau khi lên xe, Ôn Nhiên nói tên tiểu khu, sau đó lấy điện thoại di động ra mở giao diện trò chuyện. Avatar của Thời Trạch là một avatar truyện tranh màu tối, tóc ngắn đen, rất giống bản thân hắn. Tên wechat của anh là một chữ cái Z viết hoa đơn giản, Ôn Nhiên mở ghi chú, nhập Thời Trạch, nhân tiện xem khoảnh khắc của anh ta. Ôn Nhiên thao tác xong, lễ phép hỏi tài xế:
– Xin hỏi tiền xe từ sân bay đến chỗ tôi vừa lên xe đại khái cần bao nhiêu?
Tài xế dừng lại một chút:
– Khoảng 80 tệ.
– Cảm ơn.
Tiếp theo, Ôn Nhiên gửi cho Thời Trạch một bao lì xì 100 tệ.
Cô lại nhấn vào nhóm bạn bè của Thời Trạch. Có quá trình cải tạo quán bar mà anh ta nói, có ảnh anh ta mặc đồ ngụy trang sống trong rừng, và cưỡi ngựa, mũi tên, bắn súng, đấm Thái, lướt sóng trên biển. Từ đó, Ôn Nhiên còn phát hiện, Thời Trạch từng chia sẻ video tuyên truyền của một công ty bảo mật quy mô rất lớn. Tìm hiểu nguồn gốc, Ôn Nhiên tìm được thân phận Thời Trạch. Hắn là đại thiếu gia của tập đoàn an ninh Trung Quốc. Tài xế đột nhiên nhiệt tình đáp:
– Cô gái nhỏ, cô là người nơi khác sao?
Ôn Nhiên cất điện thoại di động, không chút do dự đáp:
– Đúng vậy.
Tài xế là người địa phương, dùng ngữ điệu mềm mại của Thượng Hải, nhiệt tình giới thiệu cho Ôn Nhiên món ăn ngon của Thượng Hải, rất thú vị.
Thời Trạch đang đợi đèn xanh đèn đỏ, cầm lấy điện thoại liếc mắt một cái, lập tức cười rộ lên:
– Ý cô ấy là gì?
Anh xoay nửa người, giơ điện thoại di động cho anh Nhan xem, Ôn Nhiên phát lì xì cho tôi. Nhan Vọng Thư ngước mắt, wechat của cô tên là Nhiên Nhiên, ảnh chân dung là một tấm tự sướng. Làn da trắng nõn, ánh mắt cong cong, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một loạt hàm răng trắng đều. Chắc là tự chụp mấy năm trước, trước trán có tóc mái ngang dày, hiển nhiên là dáng vẻ của một vị thành niên.
Nhìn bộ dạng Thời Trạch định mượn đề tài này phát huy, Nhan Vọng Thư châm biếm một tiếng:
– Có thể là tiền xe.
– Thật sự coi tôi là tài xế sao? Thời Trạch chậc lưỡi, giọng nói không hề mất hứng:
– Cậu nói xem tôi nhận hay không nhận? Nếu tôi không chấp nhận, tôi có thể nhân cơ hội ăn cơm cùng với cô ấy không?
Thời Trạch liếc nhìn đèn đỏ, đặt điện thoại lên tay vịn trung tâm, nhấn nhẹ chân ga:
– Tôi cầm điện thoại ở đây, cậu thật không muốn thêm wechat của cô ấy?” Không nghe thấy đáp lời, Thời Trạch lại nhấn mạnh:
– Tôi đây chính là cố ý giúp cậu.
Khóe miệng Nhan Vọng Thư giật giật:
– Phiền cậu hao phí tâm tư rồi.
Thời Trạch tiếp tục nói cô ấy rất hiểu anh, biết anh ở Đàn Uyển! Vừa rồi cũng là gặp cậu mới lên xe, đúng không? Có phải cô ấy còn nói đã từng gặp cậu trước đây không?
Nhan Vọng Thư ừ một tiếng.
– Nhan, hôm nay anh thương hoa tiếc ngọc, có phải cũng nhớ cô ấy không?
– Ừ.
Thời Trạch bỗng kích động lên:
– Nhan, hôm nay tôi xem như đã hiểu.
– Hiểu cái gì?
Thời Trạch kéo giọng điệu:
– Cậu thích loại này.
Nhan Vọng Thư không trả lời, mở hòm thư bắt đầu trả lời email quan trọng. Thời Trạch truy hỏi:
– Người ta đều nói mời cậu ăn cơm, cũng bảo cậu lưu lại phương thức liên lạc, sao cậu không có phản ứng?
Nhan Vọng Thư dừng tay trả lời email, sau đó ngước mắt:
– Mục đích không thuần khiết.
Thời Trạch phản ứng một chút,
– Chết tiệt! Cậu có thể nghĩ mọi thứ theo chiều hướng đơn giản được không? Không phải cô ấy nói là nhà thiết kế trang sức sao? Trong nghề của các cậu khẳng định có hiểu biết nhất định về cậu, người ta chỉ đơn thuần có chút ý tứ với cậu thôi mà, không được sao? Như thế nào là mục đích không thuần khiết?
Đơn thuần đối với anh có chút ý tứ?
Anh không nhìn ra, cô ấy chột dạ…… Trong đầu Nhan Vọng Thư nhớ tới bộ dáng lo sợ bất an của cô gái kia, cười khẽ một tiếng: “Muốn xuống khỏi xe rồi.”
Thời Trạch:
– Có không?
– Có.
Thời Trạch cười hai tiếng. Hình như là có chút động tác lưu loát của cô gái kia lúc xuống xe cùng lúc lên xe khác biệt một trời một vực.
– Nhan, Cậu xác định, không phải sau đó cậu dọa cô ấy sợ sao?
Nhan Vọng Thư:
– Lúc cô mới lên xe rất hào phóng, tuy rằng kỹ thuật bắt chuyện có chút vụng về. Thời Trạch thở dài:
– Đoán chừng chính là sau đó bị cậu dọa.
Nhan Vọng Thư để chiếc máy tính sang một bên, hai tay khoanh trước ngực, trầm giọng nói:
– Tôi đã nói gì khiến cô ấy sợ?
Có vẻ như anh ta không nói gì. Thời Trạch chỉ là trêu chọc Nhan Vọng Thư, nhưng bây giờ anh ấy không thể tiếp tục cuộc trò chuyệ, anh ấy đã chuyển sang một chủ đề khác và nói về scandal gần đây của anh ta:
– Nhan, Cậu và cô gái ấy xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy fan ở weibo của cô ấy đều nói anh là người yêu của cô ấy.
Nhan Vong Thư nhắm mắt lại:
– Không quen.
– Lần này anh ra nước ngoài, cái ảnh trên weibo của cô ấy loáng thoáng cũng có bóng dáng anh, tôi tưởng rằng hai người hẹn hò lén lút. Còn có lần trước, lúc phỏng vấn, cô ấy đã công khai cảm ơn anh đã đeo trang sức cho cô ấy trên thảm đỏ.