Chương 5: Trở về(1)
Sáng sớm.
Việc đầu tiên Ôn Nhiên làm sau khi tỉnh dậy là mở máy tính lên và kiểm tra hộp thư.
Thư quốc tế đã được trả lời.
Câu trả lời rất lịch sự, nhưng hóa ra lại là một câu trả lời rất lạnh lùng: “Không giúp gì được cho bạn”
Ôn Nhiên mở video được lưu trong máy tính để bàn. Đây là talk show tuần trước mà cô xem. Nhân vật chính được phỏng vấn lại chính là Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiên có ấn tương với viên kim cương đen của người này, cũng có ấn tượng với tên của anh ta, cho nên đã xem lại hai lần.
Nhan Vọng Thư đã được phỏng vấn tại nhà riêng của anh ấy, trong nhà trưng bày rất nhiều bộ sưu tập quý giá. Trong đó có một bộ hộp hương chạm khảm truyền thống, được gọi là Phú Quý Mãn Đường.
Phú Quý Mãn Đường là tác phẩm của ông nội Ôn Nhiên.
Ông nội Ôn Nhiên là người thừa kế chạm khảm truyền thống, khi cô còn nhỏ, cô đã dùng chiếc hộp hương tinh xảo này để đựng những viên đá nhiều màu sắc sực sỡ.
Ông nội Ôn nuối tiếc vì cha của cô không có thiên phú về lĩnh vực này, đối với Ôn Nhiên có thể nói là từ nhỏ đã nhìn ra thiên phú của cô. Ông luôn ôm cô ngồi trên chiếc ghế bập bênh bằng gỗ, nói sau này muốn dạy cô nghề chạm khắc, mong cô lớn thật nhanh. Nhưng bệnh tật là vô thường, nó không đợi con người ta trưởng thành.
Năm đó Ôn Nhiên năm đó vội vàng về nước, cũng không biết di vật của ông nội phải xử lí như thế nào, nhưng sao hộp hương lại ở nhà của Nhan Vọng Thư. Ôn Nhiên muốn mua lại hộp hương. Vì vậy cô đã dùng thân phận khách hàng, gọi điện đến bộ phận chăm sóc khách hàng của Carly, bày tỏ muốn mua hộp hương nhưng bên kia trả lời:
– Hộp hương không có trong quy định bán.
Ôn Nhiên đợi hai ngày, bọn họ trả lời không bán, hơn nữa cũng không nói rõ nguyên nhân. Cô chưa từ bỏ ý định, cố gắng viết một email đến trụ sở của Carly nhưng cô ấy đã nhận được câu trả lời ngay: “Không thể giúp gì được cho quý khách”. Ôn Nhiên rầu rĩ không vui, ngồi trong phòng làm việc nhưng làm gì cũng không có tâm tư.
Buổi chiều, cô đến tìm Bạch Vĩ Lương. Xưởng vẽ của Bạch Vĩn Lương rất lớn, chỉ riêng bàn làm việc đã có bảy cái rồi.
Ôn Nhiên giúp dọn dẹp lại bàn làm việc:
– Thầy, nghe nói Tâm Di về rồi, con muốn tìm cô ấy chơi, tối nay sẽ có thể không về.
Bạch Vĩ Lương nghe nói vậy, đặt dụng cụ trong tay xuống, ra vẻ nghiêm túc:
– Con nên đi lại nhiều vào, không nên lúc nào cũng ở trong phòng làm việc mà không ra ngoài. Bạch Vĩ Lương đột nhiên nghĩ tới cái gì, vầy tay:
– Con lại đây, ta có một chuyện muốn nói với con.
Ôn Nhiên đi tới và ngồi xuống. Bạch Vĩ Lương:
– Nhiên Nhiên, công ty dự định tiến vào thị trường trong nước, con có biết không?
– Vâng. Con biết. Đã hai năm rồi, đường cũng đã trải, đây là ước mơ của con.
Bạch Vĩ Lương trầm giọng:
– Nhiên Nhiên, con trưởng thành rồi, hãy chuẩn bị tốt để đến công ty.
Ôn Nhiên: “Vâng”
– Ta lớn tuổi rồi, thân thể ngày càng kém, nếu như không nhìn thấy ngày đấy thì con với Thành Kính đừng phụ sự kì vọng của ta.
Bạch Vĩ Lương cả đời không lấy vợ, không có con cái, vì thế luôn coi Ôn Nhiên là cháu gái ruột yêu thương. So với Trạch Thành Kính thì sự dạy dỗ của ông ấy đối với Ôn Nhiên có sự khoan dung hơn. Ví dụ, Ôn Nhien chưa thích nghi được với cuộc sống trường học, ông liền mời gia sư đến dạy. Đối phương diện nghề nghiệp, ông đã trải đường cho co nhưng vẫn không yên lòng. Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt có nếp nhăn của Bạch Vĩ Lương, tiến lên ôm lấy ông:
– Thầy, đừng nói như vậy, thầy sẽ sống lâu trăm tuổi.
Bạch Vĩ Lương yêu thương vỗ vỗ lưng Ôn Nhiên:
– Không phải con muốn đi tìm Tâm Di sao? Đừng lề mề ở chỗ này nữa.
Nói xong Bạch Vĩ Lương quay người và rời đi.
Tuần sau Tâm Di sẽ nhậm chức ở công ty, cô mượn cớ nhậm chức kéo Ôn Nhiên đi mua quần áo mới, đi làm móng tay.
Dưới sự thúc giục của Ôn Nhiên, ăn xong sẽ trở về Trạch gia.
Ôn Nhiên vừa vào cửa liền hỏi:
– Anh Trạch đã về chưa?
Tâm Di thuận miệng đáp, đột nhiên dừng thay giày, trợn to mắt nhìn Ôn Nhiên:
– Không biết. Không phải cậu thích anh tôi chứ?
– Sao có thể chứ. Ôn Nhiên lập tức đỏ mặt, nặng giọng nói:
– Đừng nói nhảm nữa.
– Xem kìa, mặt em đỏ rồi kìa. Tâm Di dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Ôn Nhiên, kích động nói:
– Khó trách cậu muốn chơi với anh ấy, cứ đòi về nhà, Nhiên Nhiên, cậu dừng trốn tránh nữa, nói cho tớ biết, cậu có thích anh trai tớ không? Thích anh trai tớ sao? Trong lúc rượt đuổi, cửa chính mở ra. Trạch Thành Kính nhìn hai người họ:
– Các em đang làm gì vậy?
Tâm Di đẩy Ôn Nhiên đang đỏ bừng mặt:
– Anh ơi, Nhiên Nhiên đợi anh lâu lắm rồi đấy.
Ôn Nhiên lảo đảo hai bước, cô cũng không biết anh ấy có nghe thấy không, hiện tại cô xấu h, nói luôn mục đích đến đây:
– Anh, em tìm anh có việc.
Thành Kính gật đầu:
– Vào phòng làm việc rồi nói.
Đến thư phòng, Ôn Nhiên kể toàn bộ câu chuyện mua hộp hương cho anh nghe. Thành Kính nghe cô nói xong tỏ vẻ: “Anh sẽ hỏi giúp em”
– Cảm ơn anh.
Thành Kính nhắc nhở: “Nhưng có rất ít hi vọng. Em biết đấy, Carly mở rộng thị trường ở Bắc Mĩ trong hai năm nay mà công ty chúng ta muốn thâm nhập vào thị trường đó thì phải cạnh tranh. Anh không thể phán đoán được, trừ khi thầy ra mặt thử xem”
Ôn Nhiên lắc đầu. Một người như thầy chưa bao giờ bán rẻ ân huệ. Cô không phải là không hiểu chuyện như vậy. Anh nhìn Ôn Nhiên:
– Đúng vậy, nửa năm sau thầy sắp xếp cho em vào công ty, em biết chưa.?
– Ừm, có nhắc qua.
Em có ý tưởng gì không?
Ôn Nhiên lắc đầu, cô không có ý kiến gì, tin tưởng và chấp nhận sự sắp xếp của thầy.
Cô tập trung thiết kế, chuyện khác không cầ lo lắng, công ty nhà mình, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Anh lo lắng nhìn cô nói:
– Bên Nhan Vọng Thư, anh sẽ hỏi giúp em, bao nhiêu tiền cũng được, đừng nóng vội.
Ôn Nhiên gật đầu.
Hai ngày sau, Thành Kính nói với Ôn Nhiên, Nhan Vọng Thư từu chối bán hộp hương, nguyên nhân Carly đã lấy hộp làm giải thưởng cho cuộc thi trang sức lần tới. Ôn Nhiên lên mạng tra xét một chút về cuộc thi thiết kế trang sức- cuộc thi thiết kế nội bộ của công ty. Tác phẩm đoạt giải sẽ bán đấu giá công khai, sau đó sẽ tuyên truyền triển lãm thiết kế mùa mới. Chuyện này truyền tới chỗ Tâm Di, nàng vỗ hai tay, đưa ra chủ ý Ôn Nhiên sẽ tham gia thi đấu. Tâm Di vừa nói thì Ôn Nhiên đã đồng ý luôn.