Chương 97: Ngoại truyện 4- End
- Trang Chủ
- Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng - Ngôn Ân - Thời Khanh
- Chương 97: Ngoại truyện 4- End
May mà lúc đó có một nữ y tá đi vào, thấy đôi vợ chồng luống cuống nên hướng dẫn Thời Khanh cách bế em bé.
“Tay đặt ở đây, còn tay kia ở đây.”
Nữ y tá tận tình chỉ dẫn rồi đưa em bé cho Thời Khanh bế.
Anh ôm con trai mình trong tay như ôm phải một vật nặng, vô cùng hồi hộp.
Thời Khanh nhanh chóng tiến lại đưa Ngôn Án, lúc này mới bớt căng thẳng.
Ngôn Án ôm lấy con trai mình, cô nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
….
Thoáng chốc, nhóc con đã được 7 tháng, được bà nội nuôi khéo nên nhóc con trộm vía vô cùng mũm mĩm và trắng trẻo.
Nhìn vào “giao diện” thì khó gần giống Thời Khanh nhưng “hệ điều hành” lại hoạt bát giống Ngôn Án.
Đứa nhóc đầu tiên sinh ra cả hai đều không ai thua lỗ.
“Lạc Lạc, con đừng túm đuôi Bụng Bự nhé.”
Sau khi Lạc Lạc được 5 tháng, Ngôn Án liền muốn đem Bụng Bừ trở về nên Thời Khanh liền liên lạc với anh hai mình- Thời Uẩn đón nhóc mèo về.
Lạc Lạc rất thích mèo, nhóc con cứ nhìn thấy Bụng Bự là cười toe toét.
Tối đó Thời Khanh đi làm về, anh tắm xong liền vào bếp nấu bữa tối cho hai mẹ con.
Về Ngôn Án anh nấu cho cô một bát phở bò, nhóc Lạc Lạc thì được ăn bột ăn dặm.
Lạc Lạc thấy đồ ăn tới thì hai mắt sáng lên cứ liên tục a a trong miệng.
Thời Khanh nhếch môi cười nhìn con trai tham ăn của anh.
Anh kiên nhẫn đứng bón cho nhóc từng muỗng.
Ngôn Án ở phía đối diện chống cằm nhìn hai cha con.
Thời Khanh lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Án, anh đáp lại cô bằng mắt vô cùng dịu dàng.
Từ lúc có thêm Lạc Lạc, Thời Khanh như trở thành bảo mẫu trông hai đứa trẻ.
Tối đó, Ngôn Án cho Lạc Lạc uống sữa no bụng xong liền dỗ nhóc con ngủ.
Nửa đêm nhóc con quấy khóc giật mình, Thời Khanh liền ôm con ra ngoài phòng khách dỗ.
Cậu nhóc khóc lớn mặc cho ba mình ra sức dỗ dành.
“Lạc Lạc, nín đi con.”
Thời Khanh kiên nhẫn ôm con.
“Con đau ở đâu sao?.”
Thời Khanh xoa xoa bụng nhóc con.
Lạc Lạc vẫn khóc.
Có lẽ là đang khóc đòi mẹ.
“Lạc Lạc, con im lặng ngay cho ba.”
Thời Khanh tăng âm lượng giọng nói lên một chút, có lẽ chiêu này có tác dụng với nhóc con.
Lạc Lạc nấc lên nhưng không khóc lớn nữa. Mở to hai mắt ngập nước nhìn Thời Khanh.
“Con trai hở tý lại khóc, còn ra dáng nam nhi đâu chứ?.”
Nói xong Thời Khanh vỗ vỗ nhẹ vào mông con trai ru ngủ.
Lạc Lạc cứ mở to hai mắt, cậu nhóc mút mút tay mình.
“Ba…ba…”
Giữa không gian yên tĩnh đó, tiếng trẻ con vang lên đứt quãng.
Thời Khanh dời mắt xuống nhìn con trai mình.
Nhóc con cười toe toét nhìn anh.
Con trai anh vừa gọi anh. Tiếng gọi ba đầu tiên.
“Baba”
Lạc Lạc lại tiếp tục gọi, vừa nói vừa cười.
“Con trai ngoan.”
Thời Khanh hôn lên má con trai mình.
Ngôn Án nửa đêm tỉnh giấc không thấy hai cha con đâu thì mở cửa phòng ra ngoài tìm. Trùng hợp là cô đã chứng kiến được cảnh này.
Dường như Thời Khanh chỉ đối xử dịu dàng như vậy với duy nhất cô và bây giờ thì có thêm Lạc Lạc.
Thời Khanh kiễn nhẫn dỗ con trai ngủ, anh đứng lên định một tay bế con một tay pha sữa thì thấy Ngôn Án đứng đó.
“Làm ồn đánh thức em rồi sao?.”
Lạc Lạc trong tay Thời Khanh thấy mẹ mình thì hai mắt sáng lên, cứ chu chu môi nhỏ lên u a và tiếng đòi mẹ.
Ngôn Án tiến tới ôm con.
“Không có, em dậy không thấy anh và con nên đi tìm.”
Thời Khanh xoa xoa đầu cô rồi đi pha sữa cho nhóc con Lạc Lạc.
….
Năm Lạc Lạc được 1 tuổi, Ngôn Án và Thời Khanh quyết định cho cả nhà đi du lịch.
Nhóc Lạc Lạc lần đầu tiên được đi du lịch mở mang tầm mắt nên vô cùng thích thú.
“Mama…”
Lạc Lạc chỉ sóng biển rồi thuận miệng gọi Ngôn Án.
“Đó là sóng biển đó con.”
Ngôn Án nhìn về phía biển rồi giải thích cho Lạc Lạc.
“A…a”
Lạc Lạc cười lớn, nhóc con có vẻ rất thích thú.
“Nào baba cõng con đi chơi nhé.”
Thời Khanh đặt Lạc Lạc lên lưng rồi nhanh chân đi về phía bãi biển.
Ngôn Án đứng yên một chổ nhìn hai cha con.
Thật may mắn, may mắn rằng khoảng thời gian đó anh không rời bỏ cô. May mắn rằng lúc đó cô cũng không từ bỏ.
Năm tháng tối tăm đó thật may mắn đã có Thời Khanh xuất hiện, anh là ngọn đuốc duy nhất thắp sáng cô.
“Xán Xán, tới đây.”
Thời Khanh nghiêng đầu gọi Ngôn Án một tiếng. Giọng của anh đã kéo cô trở lại thực tại.
“Khanh Khanh…”
Đi đến cạnh Thời Khanh, Ngôn Án khẽ gọi anh một tiếng.
“Xin lỗi anh…”
“Cảm ơn anh…”
“…Em yêu anh!”
Xin lỗi anh vì quá khứ đã không tin vào bản thân mà rời bỏ anh. Cảm ơn anh vì đã trở lại bên cạnh cô và dù ở quá khứ, hiện tại hay tương lai: Ngôn Án yêu Thời Khanh.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
… END NGOẠI TRUYỆN…