Chương 49: Ông chủ thời
“Nào, ông chủ Thời, hôm nay đãi chúng tôi một bữa đi”
Cao Thần nhếch môi nhìn sang Thời Khanh.
“Định đến địa bàn của ông đây ăn free hả?”
Thời Khanh rút ra một điếu thuốc trong hộp thuốc lá mồi lửa.
Ngôn Án nghe được lời này thì chớp chớp hai mắt, có chút ngạc nhiên.
Quán bar này là do anh mở sao?
“Thôi được thôi được”
Cao Thần nghe vậy đành xua xua tay không thèm để ý đến anh nữa.
“Tối nay mọi người chơi thoải mái, anh đây bao hết”
Cao Thần ngửa đầu ra sau cười lớn rồi lớn giọng vui vẻ.
Nguỵ An Nhiên ngồi bên cạnh nhéo vào eo anh một cái ý bảo anh tiết chế lại.
Ngôn Án ngồi trong một góc cầm ly rượu trong tay mân mê.
Thời Khanh đang ngồi một mình bỗng nhiên đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Nét mặt vẫn không có bất kì cảm xúc nào.
Ngôn Án đưa mắt sang nhìn anh một cái, cũng không nói bất kì câu nào.
“Uống không cũng chả vui vẻ gì, chúng ta chơi nói thật hay mạo hiểm đi”
Nguỵ An Nhiên nhìn không khí xung quanh rồi đưa ra ý kiến.
Giang Triết và Bạch Lan vừa đến liền tặng quà cho Cao Thần rồi ngồi xuống góp vui.
“Nào, xoay chai bia nhé”
Nguỵ An Nhiên cầm một chai bia thuỷ tinh rỗng lên đặt ở giữa bàn rồi xoay một cái.
Mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn theo hướng chỉ của chai bia.
Chai bia xoay đều đều rồi chậm dần, đầu bia chậm dần rồi dừng lại ở Cao Thần.
“Chọn mau, nói thật hay mạo hiểm”
Nguỵ An Nhiên chỉ chỉ tay về phía Cao Thần cao giọng hỏi.
“Nói thật”
Cao Thần buồn cười trả lời.
“Được, vậy mau khai ra những tật xấu sau khi say xỉn của anh”
Nguỵ An Nhiên cười ha hả đứng chống nạnh đặt câu hỏi.
Cao Thần”…”
Vòng tiếp theo nữa lần lượt mỗi người trong bàn đều được chỉ. Còn lại mỗi Ngôn Án và Thời Khanh trụ đến sau cùng cũng vẫn chưa bị réo tên.
Ngôn Án vô thức uống hơi nhiều nên đầu óc dần choáng váng, cô tựa người vào ghế nhắm mắt chờ đợi.
“Án Án, nói thật hay mạo hiểm”
Vừa chợp mắt không lâu thì giọng nói thánh thót của Nguỵ An Nhiên truyền vào tai, Ngôn Án lười biếng mở mắt ra nhìn một cái.
“Nảy giờ đều đã chọn nói thật hết rồi. Cô chơi lớn đi, chọn mạo hiểm nào”
Cao Thần lơ đễnh nhìn về phía Ngôn Án rồi cao giọng nói.
“Được thôi.”
Ngôn Án say đến hoa mắt, nhanh chóng đáp ứng.
Nghe được giọng nói là lạ của cô, Thời Khanh đưa mắt sang đánh giá một chút.
Ngôn Án say rồi.
“Vậy, chọn một trong những người khác giới ở đây hôn một cái. Dám không?”
Cao Thần cũng uống không ít, lúc này mới lớn gan ra điều kiện ác liệt với Ngôn Án trước mặt Thời Khanh.
Sau khi nghe được thử thách mạo hiểm của Ngôn Án, tất cả mọi người có mặt đều trầm ngâm thật lâu.
Nguỵ An Nhiên đưa tay tán đầu Cao Thần một cái. Say vào liền điên lên như vậy.
Ngôn Án nghe được câu hỏi nhưng không hiểu gì, cô nhanh chóng theo thói quen đưa mắt về phía Thời Khanh chờ anh giải đáp như lúc trước.
Thời Khanh quay sang liền chạm phải ánh mắt nóng rực của Ngôn Án. Anh khẽ nghiêng đầu lại gần nhìn cô.
Ngôn Án bỗng dưng nhích người lên lại gần sát Thời Khanh.
“Giải tán đi, Nguỵ An Nhiên cô đưa Cao Thần về. Ngôn Án để tôi”
Thời Khanh nhanh chóng quay mặt đi rồi kéo tay Ngôn Án dậy kéo cô rời đi.
Ngôn Án ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, nhìn bàn tay mình đang được nắm bởi tay anh thì hốc mắt có chút chua xót.
Thời Khanh cho Ngôn Án vào chổ ngồi ngay ngắn, thắt dây an toàn cho cô rồi mới vòng qua ghế lái, đạp ga phóng Maybach rời đi.
Suốt quãng đường đi, Ngôn Án tựa đầu vào cửa nhìn Thời Khanh không rời mắt.
Thời Khanh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Ngôn Án thì không khỏi cau mày. Tay nắm thật chặt vào vô lăng đến nổi cả gân xanh.
Đến khu chung cư đường B, cả người Ngôn Án liền nằm dài trên ghế phụ.
Thời Khanh biết cô không đi được nữa liền bế ngang người cô lên đi vào thang máy.
Cả người Ngôn Án dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của Thời Khanh khiến máu trong người anh đều nóng cả lên.
“Khanh Khanh, xin lỗi”
Thang máy vừa ding một tiếng, cửa mở ra, Ngôn Án đang yên tĩnh trong lồng ngực bỗng nhiên cất giọng.
Thời Khanh bỗng nhiên khựng lại.
“Thật xin lỗi…”
Giọng nói Ngôn Án bắt đầu run rẩy, cô nức nở trong lòng anh. ngôn tình hoàn
Thời Khanh cau mày cúi đầu nhìn cô chốc lát rồi nhấc chân đi tiếp.
Với tình hình hiện tại, anh liền cắn răng đưa cô về nhà mình ngủ tạm một hôm.
“Ngồi yên”
Thời Khanh không nhịn được nữa. Vừa đặt cô ngồi xuống giường, anh vừa quay người rời đi là cô lại lảo đảo theo phía sau, bước chân loạng choạng.
Ngôn Án chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn anh.
“Mau nằm xuống”
Thời Khanh thầm than một tiếng rồi kéo cô lại trước giường ngủ, ấn người cô xuống.
Thấy Ngôn Án đã nằm ngoan ngoãn trên giường, Thời Khanh liền quay người trở ra, cô nhanh chóng nắm lấy vạt áo anh níu lại.
“Đừng đi”
Ngôn Án thấp giọng nài nỉ.