Chương 88
Quả nhiên, lúc cậu âm thầm xem kịch, cốt truyện… à không, Kỳ Vân Kính vẫn không buông tha cho cậu. Anh quét mắt một vòng, vừa chạm mắt với cậu, anh lập tức vẫy tay gọi.
Dù sao đây cũng là bên ngoài, cậu vẫn phải cho Kỳ Vân Kính chút thể diện, chỉ đành chậm rãi bước qua. Huống chi, trước khi tới đây cậu đã biết rõ vị trí của bản thân, chính là cái khiên hình người. Cho dù chắn mũi tên từ cô chủ nhà họ Dụ hay chắn mũi tên của nhân vật chính thì đều như nhau cả, cũng chẳng có gì khác biệt.
Ôn Nhiên bước tới bên cạnh Kỳ Vân Kính vừa giả vờ niềm nở lộ răng khểnh trước mặt Mục Sanh: “Xin chào.”
Kỳ Vân Kính lướt ngang thứ trong tay cậu, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Cậu uống ít thôi.”
Ôn Nhiên nhìn ly rượu trái cây mà mình chỉ vừa nhấp một ngụm nhỏ, rất muốn quơ quơ trước mặt Kỳ Vân Kính mà hỏi thử xem có phải mắt anh bị kém hay không, cậu uống nhiều chỗ nào hả. Tuy nhiên ở trước mặt Bạch Nguyệt Quang, Ôn Nhiên chỉ có thể nhẫn nhịn, thậm chí còn âm thầm liếc xéo Kỳ Vân Kính một cái.
Anh còn giả vờ như không biết sao, tình huống trước mắt chắc chắn là Kỳ Vân Kính đã yêu nhưng không tự biết. Khi anh cùng bạn đời của mình tham dự một dịp thế này, Bạch Nguyệt Quang chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười đi tới chào đón, trong lòng Kỳ Vân Kính chắc thấy rất khó chịu nên cố ý làm ra mấy trò ngốc nghếch nhằm khiến Bạch Nguyệt Quang ghen. Những lời anh nói tuy nghe khá lạnh lùng nhưng thật ra lại rất quan tâm, còn cố tình phớt lờ người ta, chẳng qua đều là hành động ghen tuông. Nói không chừng tiếp theo anh sẽ còn cố tình làm một số hành động thân mật cho đối phương xem.
Thông thường sau tình tiết kiểu này, tấm bia đỡ đạn – công cụ hình người ấy bắt đầu có tình cảm với đại boss. Và dưới sự kích thích của pháo hôi, Bạch Nguyệt Quang cũng dần nhận ra tâm tình của bản thân. Sau đó thông qua việc pháo hôi liên tục tìm đường chết, khoảng cách giữa đại boss và Bạch Nguyệt Quang càng ngày càng gần. Ngay lúc cả hai hoàn toàn tâm ý tương thông tâm đầu ý hợp, tấm bia đỡ đạn cũng đã hoàn thành vai trò, có thể đi lãnh cơm hộp.
Loại tình tiết không thích không muốn này quả thực xưa như trái đất.
Mục Sanh nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp không thua kém gì mình, lại thấy từ đầu tới cuối ánh mắt của Kỳ Vân Kính đều không thèm nhìn mình một cái, khiến anh ta không khỏi mỉm cười chua xót: “Tình cảm giữa hai người thật tốt.”
Kỳ Vân Kính vươn tay ôm Ôn Nhiên, cảm nhận được người trong lòng bỗng nhiên cứng đờ, khóe môi anh bất chợt nhếch lên một nụ cười nhẹ. Có điều lúc quay sang đối mặt với Mục Sanh, ý cười đã tan biến, chỉ còn lại phép lịch sự cơ bản: “Nếu không có chuyện gì khác thì cậu cứ tự nhiên.”
Ôn – đột nhiên bị ôm vào lòng – Nhiên: “…” Anh nói cái gì đấy! Xem xem anh nói cái gì đấy! Quả nhiên, lúc cần phải thể hiện sự thân mật tới rồi này! Đúng là có chạy cũng không thoát khỏi sự sắp đặt của cốt truyện mà!
Kỳ Vân Kính chuẩn bị đưa Ôn Nhiên đi, Mục Sanh vội nói: “Anh Vân Kính! Em, em có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Ôn Nhiên nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh: “Hai người có việc thì cứ từ từ mà nói. Tôi đói bụng rồi, phải đi tìm chút gì đó để ăn, không làm phiền cả hai đâu.” Dứt lời cậu còn nói với Kỳ Vân Kính: “Anh cứ chậm rãi nói chuyện, không cần quan tâm đến tôi, tôi sẽ tự lo liệu được mà ha!” Rồi lại bỏ chạy nhanh như chớp.
Kỳ Vân Kính hơi nheo mắt, âm thầm khẽ nghiến răng.
Nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi ấy, Mục Sanh không nhịn được lộ chút ghen tị. Thiếu niên tươi trẻ, cậu còn có một người mạnh mẽ đứng phía sau bảo vệ cho mình, cuộc sống vô tư vô lo như vậy thực sự quá tuyệt vời.
Thấy Mục Sanh cứ mãi nhìn chằm chằm vào bóng hình Ôn Nhiên, giọng điệu Kỳ Vân Kính càng lạnh lùng hơn: “Có chuyện gì.”
Mục Sanh sực tỉnh, trả lời: “Là về tòa nhà cũ. Hiện tại đã bắt đầu khởi công, nhưng từ lúc thi công đến này liên tục xảy ra tai nạn. Anh Vân Kính, không phải trước kia nhà họ Kỳ có quen biết về phương diện Huyền Môn hay sao? Anh có thể giới thiệu cho em một vị đại sự lợi hại được không?”
Nhắc đến chuyện này, Mục Sanh đau đầu đến rụng tóc: “Khi nhận ra có điều gì đó không ổn, em cũng đã tìm đến một số vị đại sư có danh tiếng trong nghề. Nhưng những vị đó hoặc là đều lắc đầu từ chối, hoặc là giữa chừng làm đạo tràng lại chịu không nổi nữa. Anh Vân Kính, anh có thể suy nghĩ biện pháp giúp em với được không anh? Nếu như không thể tiếp tục dự án này thì e rằng nhà họ Mục sẽ tiêu đời.”
Ánh mắt Kỳ Vân Kính hướng về phía Mục Sanh không hề dao động: “Ngay cả nhà họ Kỳ cũng không dám tham gia vào hạng mục này, dựa vào đâu cậu nghĩ tôi có thể có cách giải quyết?”
Sắc mặt Mục Sanh nháy mắt tái nhợt. Ở trong lòng anh ta, Kỳ Vân Kính là người toàn năng và hùng mạnh, trong nhận thức của anh ta, chỉ cần Kỳ Vân Kính đồng ý giúp đỡ thì nhà anh ta sẽ được cứu rồi. Nhưng lúc này anh ta mới nhớ ra, lúc trước chính nhà họ Kỳ đã từ bỏ dự án này. Nếu Kỳ Vân Kính thực sự có đủ năng lực giải quyết thì làm sao nhà họ Kỳ lại nỡ từ bỏ một hạng mục chắc chắn sẽ đẻ trứng vàng như thế.
Nghĩ đến việc cả Kỳ Vân Kính cũng hết cách, tay chân Mục Sanh liền mềm nhũn ra, thậm chí anh còn hận chính mình. Tại sao bản thân không chịu suy nghĩ kỹ trước khi làm, anh ta bị mờ mắt bởi những lợi ích quy hoạch, tự cho rằng những thứ huyền bí khó giải thích kia chỉ là mê tín dị đoan. Kết quả khi sự việc xảy đến với mình, anh ta mới nhận ra bản thân bất lực như thế nào trước những thế lực vô hình nhưng mạnh mẽ đó.
Kỳ Vân Kính càng không định nhúng tay vào chuyện này. Lúc trước khi nhà họ Kỳ từ bỏ dự án, anh đã nói rõ lý do cho Mục Sanh, nếu đối phương lựa chọn thế này thì ắt phải trả giá đắt. Còn về phần đại sư có bản lĩnh nhất về phương diện này, trước mắt anh chỉ biết có Ôn Nhiên. Có điều cậu từng nói, loại nước sông chết này là thứ khó làm nhất, cho nên cậu mới không nhận. Cũng vì vậy mà Kỳ Vân Kính thẳng thừng từ chối, không muốn tự chuốc lấy rắc rối. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°❉°∘ ────
Ôn Nhiên không biết Kỳ Vân Kính vừa cứu cậu khỏi một vụ phiền toái, lúc này đây đang cẩn thận đánh giá người tên Võ Hổ trước mặt: “Một triệu tệ? Chỉ để giúp anh tìm một người?”
Võ Hổ tên đầy đủ là Võ Hiểu Hổ, tuy nhiên người thường gọi anh là Hiểu Hổ đã bặt vô âm tính. Từ đó về sau, anh không còn muốn nghe bất kỳ người nào gọi mình là Hiểu Hổ nữa, thế là dần dần tên anh chỉ còn lại Võ Hổ.
Có thể gặp Ôn Nhiên ở đây cũng là nằm ngoài ý muốn của Võ Hiểu Hổ. Anh khởi nghiệp trong lĩnh vực truyền thông, đài truyền hình Tiêu Hổ chính là doanh nghiệp do anh đứng tên, còn nghề phụ là đem tiền dư đi đầu tư. Anh đầu tư một ít trong giới, từ phim điện ảnh kinh phí thấp đến một vài bộ web drama, tất cả những khoản đầu tư dưới danh nghĩa anh gần như đều đảm bảo có lợi nhuận. Cách đây không lâu anh cũng có hợp tác với nhà họ Dụ rót vốn vào một bộ phim điện ảnh kinh phí tầm trung, kết quả thành công vang dội và thu về hàng tỷ đồng. Dưới việc hợp tác đôi bên cùng có lợi như vậy, họ đang tiến hành bàn bạc lần hợp tác tiếp theo, bấy giờ anh mới có đủ tư cách tham dự bữa tiệc của nhà họ Dụ.
Với tư cách là giám đốc điều hành một công ty truyền thông, đương nhiên Võ Hiểu Hổ có ưu thế về tin tức hơn. Trong sự kiện nữ diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng Dụ Ân Na tự sát trong phòng tắm, người học việc đi theo anh đã đích thân tới đó, phát hiện chỗ kỳ lạ về nguyên nhân tử vong của Dụ Ân Na. Lúc đó, đệ tử của anh cảm thấy đây nhất định là một tin tức cực kỳ chấn động nên đã tốn khá nhiều công sức theo dõi, cuối cùng phát hiện Nhan Triết có tiếp xúc với người đại diện của Dụ Ân Na vào thời điểm đó. Khi điều tra được việc này, bọn họ còn cho rằng Nhan Triết và nữ minh tinh kia đang yêu đương, nếu tìm được bất kỳ dấu vết nào thì chắc chắn sẽ trở thành một tin bùng nổ lớn. Kết quả, mọi chuyện càng ngày càng trở nên quỷ dị, mà đồng thời Võ Hiểu Hổ cũng lần đầu biết đến sự tồn tại của Ôn Nhiên.
Chuyện này dường như bị dìm xuống ngay lập tức, một số bình luận trên mạng rõ ràng đều bị chính phủ xóa bỏ. Lúc đó anh nhận thấy có điều gì đó không đúng, lập tức cho ngừng việc theo dõi. Nhưng cũng qua sự việc trên, anh phát hiện Nhan Triết có điều gì đó khá bất thường. Gia thế của Nhan Triêt có thể giúp anh ấy bước đi cực kỳ suôn sẻ trong vòng danh lợi này, nhưng có một số thứ không thể tránh khỏi dẫu cho chỗ dựa gia đình có vững chắc thế nào đi nữa. Võ Hiểu Hổ phát hiện, chẳng biết Nhan Triết bắt đầu tin vào một số điều mê tín từ bao giờ, trên người chẳng những có bùa mà thậm chí những người bạn minh tinh trong giới của anh ấy cũng thỉnh bùa. Còn có, Nhan Triết may mắn suôn sẻ đến mức như có radar tránh nạn. Trong số hai chương trình anh ấy chọn lúc đó, một chương trình bất ngờ thành công dữ dội từ chỗ vô danh khi mới phát sóng, còn chương trình kia đang thành công lại bị lật xe và buộc phải dừng lại.
Nhìn thế nào cũng đều có vẻ như có cao nhân đang chỉ điểm cho anh ấy.
Đối mặt với câu hỏi của Ôn Nhiên, Võ Hiểu Hổ cũng thành thật nói: “Ban đầu là nhờ Nhan Triết nên tôi mới biết đến sư phụ Ôn, sau đó lại bởi vì chú ý sư phụ Ôn nhiều hơn tôi mới biết đại sư là một cao nhân có bản lĩnh thực thụ. Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội đến chào hỏi đại sư, nào ngờ hôm nay có duyên gặp được ngài ở chỗ này, không nhịn được chọn ngày không bằng nhằm ngày. Nếu có điều gì khiễm nhã, xin đại sư thứ lỗi.”
Người tên Võ Hiểu Hổ này trông rất đàng hoàng, mắt to mày kiếm, hai mắt có thần. Khí tức trên người sạch sẽ chưa từng hại người, cũng không mang lòng dạ hiểm độc kiếm tiền bẩn thỉu, tài vận tràn đầy, nhưng anh lại có tướng góa chồng. Đối mặt với người hào phóng còn nói chuyện cung kính lễ nghĩa thế này, tự nhiên Ôn Nhiên cũng có vài phần hảo cảm, liền nói: “Trước tiên anh viết ra một cái tên, để tôi xem thử anh và người mình muốn tìm có còn duyên hay không. Nếu có duyên thì tôi sẽ giúp đỡ, nếu không đành phải mời anh tìm người khác.”
Nếu vụ này chỉ có mấy chục hoặc mấy trăm nghìn tệ, có lẽ Ôn Nhiên sẽ trực tiếp nhận. Nhưng người ta chi trả nhiều như vậy, nếu thật sự nhận lại không thể tìm được người kia, bản thân Ôn Nhiên sẽ cảm thấy rất có lỗi. Trước tiên cậu muốn kiểm tra xem người đó còn sống hay không, lỡ như qua đời thì chỉ cần nói một câu, rồi thu của người ta vài trăm nghìn tệ là được. Mặc dù như thế là kiếm tiền từ người đã khuất, nhưng chỉ có một chút thì cậu cũng không ngại.
Võ Hiểu Hổ không phản đối, anh vội vàng nhờ nhân viên phục vụ mang giấy bút tới. Thật ra Võ Hiểu Hổ đã nhờ đại sư tìm người không biết bao nhiêu lần trong suốt mấy năm qua, nhưng hầu như luôn thất bại. Có người thẳng thắn trả lời không tìm thấy, có người nói đối phương đã chết, còn có một số người tùy tiện chỉ một địa phương để anh đi tìm. Mặc dù anh biết rõ trong số những người đó có thể là lừa đảo, nhưng anh vẫn muốn tin tưởng, biết đâu thật sự tìm được. Đáng tiếc, sau ngần ấy năm anh vẫn không kiếm được gì.
Đối mặt với một người có bản lĩnh thực thụ như Ôn Nhiên, anh thật sự đặt kỳ vọng rất cao.
Võ Hiểu Hỗ viết một chữ ‘Tiêu’ lên giấy, rồi đưa cho Ôn Nhiên bằng hai tay.
Ôn Nhiên cầm lấy và quan sát: “Chữ ‘Tiêu’ mảnh như xương, ắt gặp nhiều tai họa, người mà anh muốn tìm hẳn có số phận gập ghềnh, bị ô che đầu, lá chướng che mắt. Có lẽ người này ở rất gần anh, nhưng anh lại như bị ma che mắt không thể nhìn thấy. Nét bút cuồn cuộn, được viết khá vội vàng.”
Vừa nói tới đấy, Ôn Nhiên lập tức dừng lại nhìn Võ Hiểu Hổ một cái.
Bị nhìn như vậy, trong lòng Võ Hiểu Hổ đột nhiên căng thẳng.
Ôn Nhiên tiếp tục: “Nét bút cuồn cuộn, được viết vội vàng, kết hợp với ý nghĩa chữ này của anh, tức là thời gian của người mà anh muốn tìm không còn nhiều.”
Lồng ngực của Võ Hiểu Hổ chợt nghẹn lại, suýt đứng không vững. Đối với anh mà nói, tin này vừa là tin tốt cũng vừa là một tin dữ tàn khốc. Tin tốt là anh ấy hiện vẫn còn sống, nhưng tin dữ, không nói chắc cũng hiểu.
Nhìn Ôn Nhiên, Võ Hiểu Hổ càng lo lắng hơn bao giờ hết: “Đại sư, cầu xin ngài giúp tôi. Ngài muốn bao nhiêu đều có thể ra giá, cầu xin ngài giúp tôi tìm được cậu ấy, sau đó ngài muốn gì, chỉ cần tôi có thể tôi đều dâng cho ngài!”
Ôn Nhiên mơ hồ cảm nhận được, hình như mình biết người mà Võ Hiểu Hổ này tìm là ai, nhưng để chắc chắn vẫn hỏi thêm: “Anh có nhớ ngày tháng năm sinh không?”
Võ Hiểu Hổ lập tức nói ra ngày giờ năm sinh, anh đã tìm kiếm người này ròng rã bao nhiêu năm cho nên nhớ rõ những thứ này còn hơn của chính mình: “Tôi còn giữ đồ đạc cá nhân của cậu ấy, nhưng không có mang theo. Có phải tính toán càng chính xác hơn nếu có đồ dùng cá nhân không?”
Ôn Nhiên bấm đốt ngón tay tính toán ngày tháng năm sinh mà Võ Hiểu Hổ nói, trong lòng chợt tắc lưỡi. Quả nhiên là tên đó, bảo sao Võ Hiểu Hổ đã nhờ nhiều đạo sĩ mà vẫn chưa tìm được, còn không phải bị ma quỷ che mắt sao.
Ôn Nhiên lấy di động ra, gửi một địa chỉ sang cho Võ Hiểu Hổ: “Người mà anh muốn tìm đang ở ngay đây.”
Võ Hiểu Hổ chợt sửng sốt, anh cảm thấy có chút khó tin, chỉ vậy thôi sao? Tính toán ngày sinh một cái, trước sau chưa tới năm phút đã cho anh một vị trí cụ thể? Tuy nhiên mặc kệ thế nào, cho dù là bên kia đại dương anh cũng không từ bỏ việc tìm kiếm, huống chi nơi này thuộc cùng một thành phố, khoảng cách chưa tới nửa tiếng lái xe thì làm sao có chuyện anh sẽ bỏ qua. Võ Hiểu Hổ thẳng thừng để lại một tấm séc trị giá một triệu nhân dân tệ, rồi sốt ruột trực tiếp chạy khỏi hội trường mà không kịp chờ cho bữa tiệc kết thúc.
Bởi vì động tĩnh phía này khá lớn, hấp dẫn khá nhiều tai mắt của người khác, Ôn Nhiên thì không để ý nhiều đến những ánh mắt đó. Chỉ là nhìn tấm séc trước mặt, cậu không biết nên để ở đâu, tấm chi phiếu này không thể xếp được, cậu lại không có ví đựng.
Đúng lúc này Kỳ Vân Kính đi tới: “Có chuyện gì sao?” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
Ôn Nhiên giơ giơ tấm séc trên tay với anh: “Tôi vừa mới kiếm được từ việc đoán mệnh cho người khác, anh giữ giúp tôi nha. Khi về cứ chuyển tiền vào tài khoản tiết kiệm của tôi, đỡ phiền phức.”
Kỳ Vân Kính nhìn tấm phiếu trị giá một triệu, lại nhìn gương mặt vui vẻ của Ôn Nhiên. Tốc độ kiếm tiền của cậu nhóc này, không phải hơi quá rồi sao.
Thấy Kỳ Vân Kính không phản ứng, Ôn Nhiên không nhịn được dùng khuỷu tay khều anh: “Có chút chuyện nhỏ xíu cũng chẳng chịu giúp, anh đúng là không có nghĩa khí, tôi thật sự không có chỗ cất mà. Bằng không bây giờ tôi rời đi nha, để còn đổi tấm séc này nữa?”
Kỳ Vân Kính chậm rãi quét mắt nhìn cậu một cái, lúc này mới cầm lấy tấm chi phiếu trong tay cậu và giữ hộ.
Ôn Nhiên vỗ vai Kỳ Vân Kính: “Anh em tốt hehe.”
──── ∘°❉°∘ ────
Bên kia, Võ Hiểu Hổ gần như phóng xe bay nhanh về hướng căn tứ hợp viện đó. Dọc đường anh vẫn luôn cảm thấy không chân thực, nhưng cực kỳ mong chờ. Mãi đến khi tới trước cửa căn viện, anh lại do dự không dám tiến vào. Đúng lúc này, ông cụ Lý vừa xách một túi rác vừa mở cửa ra, nhìn thấy trước cửa là một thanh niên mặc vest phẳng phiu, ông cười tủm tỉm hỏi: “Chàng trai, anh tìm ai?”
Võ Hiểu Hổ không khỏi liếc mắt vào trong sân nhìn thoáng qua, lắp bắp trả lời: “Xin, xin hỏi, Kiều Tiêu có ở đây không ạ?”
Sắc mặt ông cụ Lý lập tức khẽ thay đổi, tuy nhiên lại được ông cố gắng che giấu, xua tay nói: “Ở đây chỉ có một mình ông già này sống, không có ai tên Kiều Tiêu cả, có phải anh tìm nhầm nhà rồi không? Con hẻm này khá nhằng nhịt, cho dù có số nhà cũng không biết rõ nó ở đâu, sao anh không thử đi tìm chỗ khác xem?”. Truyện Light Novel
Làm gì có chuyện Võ Hiểu Hổ dễ dàng từ bỏ như vậy: “Ông ơi, ở đây thực sự không có ai tên Kiều Tiêu sao ạ? Cậu ấy là người yêu của con, chúng con đã hứa sẽ bên nhau cả đời, nhưng cậu ấy lại âm thầm rời đi, con đã đi tìm rất nhiều năm rồi.”
Lần này đến lượt ông cụ Lý bối rối, người yêu? Lúc ông nhặt được Kiều Tiêu, thằng bé còn chưa tròn 18 tuổi mà. Sợ ông không tin, Võ Hiểu Hổ vội lấy một bức ảnh trong ví ra cho ông cụ Lý xem: “Chính là người này, hiện tại có lẽ em ấy đã trưởng thành hơn một chút nhưng vẻ ngoài chắc chắn không thay đổi nhiều, ông ơi ông chưa từng gặp cậu ấy sao?”
Khóe miệng ông cụ Lý hơi giật giật, đương nhiên ông từng gặp qua, còn là nhìn thấy mỗi ngày. Có điều ông chẳng biết người này nói thật hay là giả, hơn nữa bức ảnh này cũng quá cũ rồi, lỡ như là ảnh ghép thì sao. Ngay lúc ông vừa định tiễn chàng trai hỏi thăm này đi rồi mới hỏi thử Kiều Tiêu một tiếng, chợt thấy người này đứng yên nhìn chằm chằm vào trong nhà.
Ông cụ Lý quay đầu lại nhìn, lập tức thấy Kiều Tiêu đang đứng trong sân, trên gương mặt vốn luôn u ám lạnh nhạt lần đầu tiên xuất hiện nét hạnh phúc ấm áp.
Kiều Tiêu hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: “Đã lâu không gặp.”
Võ Hiểu Hổ bất ngờ ném mạnh đồ trên tay xuống đất và lao tới với vẻ mặt dữ tợn giống như nhìn thấy kẻ thù, túm lấy cổ áo Kiều Tiêu: “Mẹ kiếp, đã lâu không gặp? Kiều Tiêu em còn không biết xấu hổ mà nói những lời này với tôi sao? Em có biết tôi đã tìm em bao nhiêu năm rồi không! Cho dù muốn chia tay, thì ít nhất em cũng phải nói rõ ràng cho tôi biết chứ? Em bỏ đi luôn như vậy là có ý gì hả? Em có biết mấy năm qua tôi đã phải sống như thế nào không? Tôi chưa một lần nào ngừng tìm kiếp em, dành hết tất cả thời gian đề tìm kiếm em! Em còn mặt mũi cười nói ‘Đã lâu không gặp” với tôi ư?!
Kiều Tiêu có thể cảm nhận được đôi tay túm chặt quần áo mình của Võ Hiểu Hổ đang run rẩy, bộ dạng hung dữ như muốn ăn thịt người nhưng hốc mắt lại đỏ hoe. Thấy đối phương như thế, Kiều Tiêu lại chậm rãi nở một nụ cười, nói: “Nếu em nói em vốn dự định liên lạc cho anh, nhờ anh giúp em lo liệu hậu sự, nhờ anh giúp em chăm sóc ông nội, anh có hận em hơn nữa không?”
Võ Hiểu Hổ hung tợn đáp trả: “Kiều Tiêu, tôi đcm cả họ nhà em!”
Nhìn người trong tay, nhìn người đã thất lạc hơn mười mấy năm, Võ Hiểu Hổ túm lấy cổ áo đối phương, mạnh bạo kéo người vào lòng ngực mình. Anh vừa giữ chặt cổ người thương, vừa hung hãn hôn tới.
Ông cụ Lý vẫn còn đang đứng trước cửa cùng túi rác: “…” Một giây trước còn tưởng hai người này sắp cầm gậy đánh nhau, đột nhiên lại hôn nhau không rời. Quả nhiên lão đã già rồi, chẳng thể hiểu nổi thế giới của bọn trẻ.