Chương 176 “Cứ chờ xem!”
Tôn Lệ Lệ khiếp sợ che miệng: “Tuyết Tình, không phải em vẫn nói anh rể họ của em là phế vật sao?”
“Em…”
Ngô Tuyết Tình cũng có chút há hốc mồm, chỉ là sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Mã Khuông đỏ bừng mặt, không ngờ Giang Vũ lại thật sự là người sẽ đánh với Kim Tái An.
Anh ta còn khoác lác rằng từng uống rượu với Giang Vũ nữa chứ, bây giờ những lời nói chém gió đó đã trở thành trò cười!
“Trận đấu còn chưa bắt đầu, ai thua ai thắng, còn chưa chắc đâu!”
Giang Vũ liếc Kim Tái An một cái, ánh mắt rơi vào người thanh niên bên cạnh Kim Tái An: “Nghe nói anh là anh em kết nghĩa của Lăng Vân, tên là Hạ Kiến Tài, anh muốn báo thù cho Lăng Vân sao?”
“Anh biết tôi?”
Hạ Kiến Tài sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Nghiêm Phá Quân: “Đồ chó, anh phản bội nhà họ Lăng, bán chủ cầu vinh, sớm muộn tôi cũng sẽ giải quyết anh”.
“Là nhà họ Lăng bất nhân với tôi trước, không thể trách tôi bất nghĩa”.
Bị người ta mắng là chó trước mặt mọi người, sắc mặt của Nghiêm Phá Quân đỏ bừng hét lớn.
“Ít nói những thứ vô dụng đó lại, tóm lại, anh chắc chắn phải chết”.
Hạ Kiến Tài hừ lạnh một tiếng, lập tức đánh giá Giang Vũ, khinh miệt nói: “Anh ỷ vào mối quan hệ với cô Kỷ làm hại em kết nghĩa của tôi cửa nát nhà tan, tôi thân là anh trai kết nghĩa với Lăng Vân, phải báo thù cho cậu ấy”.
“Hôm nay cô Kỷ đã rời khỏi Giang Đông, không có nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, tôi dễ dàng có thể bóp chết anh”.
“Nếu anh thức thời, anh hãy ngoan ngoãn giao những tài sản mà tập đoàn y dược Hàn Nguyệt sở hữu và ba công thức thần dược ra đây, nếu không tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!”
…
Giang Vũ sợ rồi
“Nói cả nửa ngày, hoá ra anh đến là vì công ty dược của tôi!”
“Tôi còn tưởng rằng anh là anh em có tình sâu đậm với Lăng Vân chứ”.
Nghe thấy những lời mà Hạ Kiến Tài nói, Giang Vũ khinh thường bĩu môi: “Có bản lĩnh thì cứ việc xông lên, anh có thể giết chết tôi thì tập đoàn Hàn Nguyệt tự nhiên sẽ thuộc về anh”.
“Kỷ Tuyết Tình đi rồi, anh còn dám kiêu ngạo như vậy, vậy đừng trách tôi đến lúc đó không khách sáo”.
Hạ Kiến Tài nheo mắt lại, ánh sáng trong mắt loé lên.
Trước mắt rất nhiều thế lực gia tộc trong Giang Đông đều dòm ngó công ty y dược trên danh nghĩa của Giang Vũ.
Chỉ có điều những người khác đều không tìm được cớ gây khó dễ cho Giang Vũ.
Mà Hạ Kiến Tài lại là có thân phận anh em kết nghĩa, lấy cớ báo thù cho Lăng Vân, động thủ với Giang Vũ.
“Cậu Hạ, anh không có cơ hội tự mình động thủ rồi!”
Kim Tái An ung dung mở miệng, kiên định nói: “Hôm nay tôi sẽ phế cậu trên lôi đài!”
“Nếu quả thật là như vậy, khi chúng ta phân chia tập đoàn Hàn Nguyệt, tôi chắc chắn sẽ có phần dành cho nhà họ Kim anh”.
Hạ Kiến Tài gật gật đầu, nghiền ngẫm nhìn Giang Vũ: “Anh qua được cửa ải của cậu Kim trước đi, rồi hãy đến nói chuyện với tôi, nếu không, đến cả tư cách để tôi tự mình ra tay, anh cũng không có”.
“Cứ chờ xem!”
Giang Vũ chỉ vào đám người Ngô Tuyết Tình, hỏi Kim Tái An: “Họ là bạn của tôi, tôi muốn dẫn họ vào xem trận đấu, không có vấn đề gì chứ?”
“Anh không sợ mất mặt trước bạn bè thì tôi đương nhiên cũng sẽ không để ý”.
Kim Tái An chẳng hề để ý nhún vai.
Nghe thấy như thế, Tôn Lệ Lệ kích động kéo kéo tay Ngô Tuyết Tình: “Anh rể em chỉ cần nói một câu thì chúng ta đã có thể đi vào, thật sự là quá lợi hại!”