Chương 165 "Lập tức xuất phát".
- Trang Chủ
- Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
- Chương 165 "Lập tức xuất phát".
“Là do sự bất cẩn của bố đã hại Bạch Hổ, bố cũng phải nhận được trừng phạt xứng đáng”.
Nhìn thấy con gái cảm thấy đau lòng thay cho mình, Kỷ Thường Viễn mới an ủi nói: “Đi thôi! Bố đã bị thương đến mức này, chúng ta chỉ có thể đi xe về Kim Lăng”.
“Bố! Bố đang bị thương nặng, nên ở đây nghỉ ngơi một thời gian rồi mới về!”
Kỷ Tuyết Tình lo lắng nhìn Kỷ Thường Viễn.
“Không được! Dư nghiệt của Hắc Vu giáo còn chưa dọn dẹp xong, nếu bọn chúng tìm được chúng ta thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa bố cũng cần phải về Kim Lăng chữa trị vết thương”.
Kỷ Thường Viễn vội vàng lắc đầu, kiên định nói: “Lập tức xuất phát”.
Kỷ Thường Viễn ngoài miệng nói là dư nghiệt của Hắc Vu giáo, nhưng thực chất chính là bị người đàn ông tóc bạc dọa sợ mất mật.
Trước mắt ông ấy cũng không biết Giang Vũ còn sống hay đã chết?
Nếu Giang Vũ xảy ra chuyện gì và người đàn ông tóc bạc truy đuổi đến đây thì họ nhất định sẽ chết!
Ngay lập tức đoàn tùy tùng nhà họ Kỷ lái xe trở về Kim Lăng ngay trong đêm.
Trên đường đi, Thanh Long hỏi Kỷ Thường Viễn chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Kỷ Thường Viễn vẫn im lặng không nói gì.
Một mặt là vì chuyện hai đại tông sư vây sát một nội kình đại sư cuối cùng lại thua thê thảm, chuyện này thật sự quá dọa người.
Mặt khác, người đàn ông tóc bạc đã cảnh cáo Kỷ Thường Viễn không được đề cập đến chuyện đã xảy ra với bất kỳ ai, nếu không sẽ bị giết chết.
Nếu là người khác uy hiếp như vậy thì Kỷ Thường Viễn chắc chắn sẽ không để trong lòng.
Nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, Kỷ Thường Viễn thật sự không dám nói lung tung, nếu không thì cho dù ông ấy có trở về nhà họ Kỷ cũng không thể ngăn cản nổi sự truy giết của đối phương.
Tại trang viên nhà họ Kim ở thành phố Ngô, trong biệt thự của Kim Tái An.
“Đi rồi, đi rồi, Kỷ Tuyết Tình cuối cùng cũng đi rồi!”
Ngay khi đoàn người nhà họ Kỷ lên đường, Kim Tái An nhận được tin tức, liền hưng phấn uống một ly rượu vang đỏ lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có Kỷ Tuyết Tình và nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, để tôi xem tên khốn Giang Vũ kia còn dám kiêu ngạo như thế nào!”
“Theo điều tra của chúng tôi, cô Kỷ có vẻ rất coi trọng Giang Vũ”.
Người hầu báo cáo tình hình cho Kim Tái An nhắc nhở: “Nếu chúng ta động vào Giang Vũ, liệu sau này cô Kỷ có gây rắc rối cho chúng ta không?”
“Sợ cái gì? Nhà họ Kỷ sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ vô dụng từng có vợ trước trở thành hôn phu của Kỷ Tuyết Tình”.
Kim Tái An bĩu môi, chế nhạo: “Nếu không thì nhà họ Kỷ cũng sẽ không phái người đi bắt Kỷ Tuyết Tình về. Nói cách khác, nếu chúng ta giết Giang Vũ, nhà họ Kỷ không những không trách chúng ta mà có khi còn cảm ơn chúng ta nữa!”
“Nhưng…”
“Không có gì phải lo lắng. Ngày mai tôi sẽ đến Giang Châu lấy lại cây Thái Tuế trăm năm, sau đó băm tên khốn Giang Vũ đó thành ngàn mảnh để trả thù cho chú Long”.
Kim Tái An sốt ruột ngắt lời người hầu, trên người anh ta đột nhiên xuất hiện một tầng cương khí hộ thể, lạnh lùng nói: “Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình có nằm mơ cũng không ngờ được mình cũng là một tông sư cường giả, cây Thái Tuế trăm năm đó là vật cần thiết để cho mình dùng tăng thực lực từ tông sư sơ kỳ lên trung kỳ!”
Không nhiều người biết rằng bản thân Kim Tái An cũng là một tông sư, thậm chí còn mạnh hơn Kim Chiêm Long một chút.
Chẳng qua, Kim Tái An co được dãn được, khi nhìn thấy Kim Chiêm Long bị Thanh Long giết chết chỉ bằng một đòn và biết đối thủ là đại tông sư, anh ta lập tức nhượng bộ, thậm chí còn tình nguyện quỳ lạy Kỷ Tuyết Tình trước mặt mọi người chứ không bộc lộ sức mạnh thực sự của mình.
Nhưng hiện tại Kỷ Tuyết Tình không còn ở đây, cường giả nhà họ Kỷ cũng không có, Kim Tái An không hề coi trọng thực lực của Giang Vũ, một mình anh ta cũng đã đủ san bằng cả Giang Châu.