Chương 163 “Như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa!”
- Trang Chủ
- Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
- Chương 163 “Như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa!”
Không cho Giang Vũ cơ hội từ chối, Ngô Khai Sơn trực tiếp đẩy Kỷ Tuyết Tình ra ngoài: “Nhưng cậu trở thành anh cả của chúng tôi thì chúng tôi có thể công khai gọi cô Kỷ là chị dâu”.
Đi vào khoảng sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh em nhà họ Ngô ôm lấy Giang Vũ vẫn còn hơi choáng váng, lạy trời đất, trở thành anh em kết nghĩa.
Là người làm chứng, Hoàng Long khinh thường anh em nhà họ Ngô, đồng thời cũng ghen tị với bọn họ.
Đáng tiếc thân phận của ông ta không cho phép ông ta trở thành anh em kết nghĩa với Giang Vũ, bất kể tuổi tác hay thực lực thì ông ta cũng không đủ tư cách làm anh em kết nghĩa với Giang Vũ và anh em nhà họ Ngô.
“Chào anh cả!”
Sau khi kết bái xong, anh em nhà họ Ngô hào hứng chào Giang Vũ.
Lúc này anh em nhà họ Ngô đã cảm thấy lòng như muốn nở hoa.
Mặc dù bọn họ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng bây giờ Giang Vũ đã mất trí nhớ, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đã buộc chặt được với Giang Vũ.
Giang Vũ có chút ngơ ngác, lắp bắp nói: “Xin chào, hai… em trai!”
“Từ nay anh sẽ là anh hai của em!”
Ngô Khai Sơn nghiêm túc hành lễ với Ngô Khai Thiên.
“Từ giờ trở đi, em là em ba của anh!”
Ngô Khai Thiên mỉm cười đáp lại: “Mau đưa lễ vật chúng ta đã chuẩn bị trước đó cho anh cả!”
Ngô Khai Sơn chạy ra khỏi sân, khi quay lại trên tay đã cầm hai hộp quà tinh xảo: “Anh cả, đây là hai cây nhân sâm 70 năm tuổi, coi như quà gặp mặt chúng tôi tặng anh”.
“Không! Hai người đã cứu mạng tôi và bảo vệ tôi. Tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy nữa”.
Giang Vũ vội vàng xua tay, đầu óc không nghĩ được gì hợp lý.
Anh em nhà họ Ngô đã cứu anh, chính anh là người mắc nợ, tại sao đối phương lại tặng anh một món quà quý giá như vậy?
Bị Giang Vũ từ chối, Ngô Khai Sơn muốn nói với Giang Vũ rằng nhân sâm là bọn họ lấy được của nhà họ Lăng: “Anh cả, không có gì phải ngại, hai cây nhân sâm này là…”
“Anh cả! Anh nhất định phải nhận hai cây nhân sâm này”.
Ngô Khai Thiên ngắt lời Ngô Khai Sơn, nghiêm trang nói: “Bởi vì đây là cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh!”
“Lại là Tuyết Tình?”, Giang Vũ khẽ cau mày.
“Đúng đúng đúng! Đây là nhân sâm cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh”.
Ngô Khai Sơn phản ứng lại, giải thích: “Cô Kỷ bảo chúng tôi không cho anh biết việc cô ấy thuê chúng tôi và gửi nhân sâm cho anh, nhưng bây giờ chúng ta đã trở thành anh em kết nghĩa, chúng tôi cũng không muốn giấu anh nữa”.
“Anh cả, anh đừng bán đứng chúng tôi mà nói cho cô Kỷ biết nhé, anh biết những chuyện này đều do cô Kỷ làm là được rồi”.
Ngô Khai Thiên nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Nếu không thì uy tín của anh em tôi sẽ bị hủy hoại đó”.
“Đừng lo! Tôi sẽ không bán đứng hai người!”
Sắc mặt Giang Vũ phức tạp nhìn về phương xa, trong lòng tràn đầy cảm động: “Tuyết Tình vì mình mà đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cô ấy lại không muốn mình biết. Giang Vũ đời này kiếp này dù có thịt nát xương tan cũng không phụ lòng cô ấy”.
“Như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa!”
Nghe nói Kỷ Tuyết Tình đã yêu cầu anh em nhà họ Ngô giao dược liệu cho mình, Giang Vũ cũng không từ chối nữa mà nhận lấy hộp quà, nói: “Làm phiền hai người bảo vệ tôi, tôi phải luyện chế dược liệu trong tay mình thành đan dược sau đó chia sẻ với mọi người, xem như là quà đáp lễ của tôi”.
“Chúng tôi cam đoan sẽ không để bất cứ ai quấy rầy việc luyện đan của anh”, anh em nhà họ Ngô kiên quyết nói.
Việc đã đến nước này, cho dù thực sự có cường địch đến cửa thì bọn họ cũng sẽ liều mạng chiến đấu đến cùng.
Nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ lại nóng lòng muốn gia tăng thực lực của mình.
Dưới sự bảo vệ của hai tông sư cường giả, Giang Vũ cũng không vội vàng bố trí phòng thủ ở thiên cung Vân Đỉnh, xoay người liền quay trở lại biệt thự để bắt đầu luyện chế đan dược.