Chương 160 “Cậu có nhận ra thứ này không?”
- Trang Chủ
- Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
- Chương 160 “Cậu có nhận ra thứ này không?”
Kiếm Thần Thanh Phong nhún vai: “Tóm lại không được để cậu ta biết gì về tôi”.
Vừa dứt lời, Kiếm Thần Thanh Phong không để ý đến anh em nhà họ Ngô nữa mà nhìn xuống Giang Vũ.
Sau khi được Kiếm Thần Thanh Phong rót một lượng lớn ánh sáng vàng vào cơ thể, song đồng màu đỏ của Giang Vũ lại ẩn đi, đồng thời vết thương trên cơ thể anh cũng đang lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Khi song đồng trong mắt anh biến mất hoàn toàn, Giang Vũ đã hôn mê bất tỉnh.
“Phong ấn bị nới lỏng là bởi vì đầu của cậu ta bị nội kình của đại tông sư xâm nhập, đồng thời bởi vì ý nghĩ không bao giờ để thua ai nữa đã xâm nhập vào tiềm thức”.
Kiếm Thần Thanh Phong thu tay, nhìn Giang Vũ ngã xuống đất bất tỉnh, lẩm bẩm nói: “cũng may lỗ mũi trâu đã tính toán được bên này sẽ xảy ra chuyện cho nên mình mới có thể đuổi tới đúng lúc, kịp thời sửa chữa phong ấn, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được!”
“Trước kia cậu buổi sáng luyện khí, chạng vạng liền đột phá Tiên Thiên, bây giờ lại phải dùng thân xác phàm nhân để tu luyện một lần nữa”.
Làm xong tất cả những chuyện này, Kiếm Thần Thanh Phong lau máu trên mặt Giang Vũ, đau lòng nói: “Cực khổ cho cậu rồi!”
Nhìn thấy Kiếm Thần Thanh Phong lẩm bẩm, anh em nhà họ Ngô cũng không dám quấy rầy, trong lòng vừa khiếp sợ vừa khâm phục.
Qua mấy câu nói, anh em nhà họ Ngô mới biết được, Giang Vũ trước kia buổi sáng luyện khí, buổi chiều liền đột phá Tiên Thiên, một ngày tu luyện có thể vượt qua một cấp độ, đúng là không thể tin được!
“Chuyện còn lại giao cho các người”.
Sau khi lau Giang Vũ sạch sẽ, Kiếm Thần Thanh Phong đứng dậy nhìn anh em nhà họ Ngô: “Đưa Giang Vũ về phòng trước đi!”
“Vâng!”
Anh em nhà họ Ngô không dám hỏi thêm nữa, cẩn thận bế Giang Vũ đang bất tỉnh nhân sự đi về phía biệt thự.
“Anh à, chuyện này chúng ta phải giải thích thế nào đây?”
Ngô Khai Sơn vừa đi vừa lo lắng hỏi Ngô Khai Thiên.
“Cái gì cần giấu thì giấu, cần nói dối thì nói dối. Đây là nhiệm vụ tiền bối giao phó cho chúng ta, dù có khó khăn đến đâu chúng ta cũng phải hoàn thành”.
Ngô Khai Thiên sợ hãi liếc nhìn bóng lưng Kiếm Thần Thanh Phong, kiên định nói: “Tiền bối sẽ không lừa gạt chúng ta. Bảo vệ Giang Vũ là cơ duyên của anh và em, chúng ta phải trân trọng nó”.
Sau khi anh em nhà họ Ngô vác Giang Vũ vào biệt thự, Kiếm Thần Thanh Phong búng ngón tay, truyền một luồng năng lượng vào Hoàng Long đang bất tỉnh.
“Đầu tôi đau quá!”
Sau một khắc, Hoàng Long xoa đầu tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc xa lạ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ông là ai? Ông đã làm gì Giang Vũ?”
“Đừng hoảng sợ. Giang Vũ không sao cả. Cậu ta đã vào nghỉ ngơi rồi”.
Kiếm Thần Thanh Phong rất hài lòng với phản ứng của Hoàng Long, cảm khái nói: “Quả nhiên là người được Thông Thiên đạo nhân lựa chọn, lòng trung thành của cậu đối với Giang Vũ vượt xa người mà chúng tôi đã chọn để bồi dưỡng!”
“Cậu Giang không có việc gì là tốt rồi!”
Hoàng Long thở dài một hơi, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, cảnh giác nhìn chằm chằm Kiếm Thần Thanh Phong: “Ông là ai? Sao ông lại biết được tục danh của đạo trưởng?”
“Cậu có nhận ra thứ này không?”
Kiếm Thần Thanh Phong không trả lời thẳng mà chậm rãi giơ tay phải lên, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn cổ chạm khắc hình rồng màu đen đơn giản.
“Cửu Huyền Thiên Long Lệnh, ông cũng là người của Cửu Huyền Thiên Long Môn!”
Nhìn chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn trong tay Giang Vũ, sắc mặt Hoàng Long thay đổi lớn, nhanh chóng quỳ xuống: “Tôi là Hoàng Long, xin chào ông lớn!”
“Không cần khách khí, cậu đã làm rất tốt”.
Kiếm Thần Thanh Phong nhàn nhạt cười khen ngợi: “Tuy rằng cậu yếu đuối, thế lực ít ỏi, nhưng cậu chính là người thích hợp cùng Giang Vũ trưởng thành nhất”.