Chương 156 "Ông thật quá cuồng vọng!"
- Trang Chủ
- Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
- Chương 156 "Ông thật quá cuồng vọng!"
Ngô Khai Thiên siết chặt nắm đấm, nhưng anh ta không dám ra tay với đại tông sư.
“Ôi! Cơ duyên của anh em ta đã không còn nữa rồi”, Ngô Khai Sơn bất lực thở dài.
Cho dù anh em nhà họ Ngô có ra tay thì cũng không thể cứu được Giang Vũ khỏi tay hai vị tông sư.
Hơn nữa, Giang Vũ hiện tại đã không còn ý thức, không ai có thể bảo đảm Giang Vũ sẽ không làm gì anh em họ.
Ngay cả đại tông sư như Bạch Hổ cũng suýt bị Giang Vũ giết chết, nếu anh em của họ đối mặt với Giang Vũ thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết chỉ trong vài phút.
“Buông cậu ta ra, nếu không các người sẽ chết!”
Khi Bạch Hổ tập trung toàn lực chuẩn bị đánh vào đầu Giang Vũ, một âm thanh tựa như sấm sét vang lên trong tai Bạch Hổ và Kỷ Thường Viễn.
“Không tốt, mau lui lại!”
Nghe được thanh âm này, sắc mặt Kỷ Thường Viễn thay đổi lớn, ông ấy không để ý đến Giang Vũ nữa mà quả quyết nhảy lùi lại.
Bạch Hổ cũng cảm giác được nguy cơ trước nay chưa từng có, cho nên lập tức thu hồi nắm đấm, lăn về phía sau.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Anh em nhà họ Ngô vốn tưởng rằng Giang Vũ nhất định phải chết, lúc này ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không nghe thấy thanh âm, cũng không hiểu Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ vì sao đột nhiên dừng lại?
Ngay khi Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ rút lui, Giang Vũ nhảy lên từ mặt đất, bốn đồng tử quỷ dị chuyển động, sau đó anh gầm lên rồi xông về phía Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ.
Đúng lúc này, một người đàn ông bí ẩn mặc quần áo màu xanh, có mái tóc bạc dài đến thắt lưng, từ trên trời đáp xuống bên cạnh Giang Vũ.
Đối mặt với vị khách không mời mà đến này, Giang Vũ đã mất trí vẫn theo bản năng tấn công ông ta.
“Đủ rồi!”
Người đàn ông tóc bạc khẽ quát lên, giơ tay phải lên giữ đầu Giang Vũ.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Giang Vũ bị ấn đầu đến mức quỳ thẳng xuống đất, đầu gối tạo ra hai hố sâu trên mặt đất, anh đã bị đối phương khống chế hoàn toàn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt đều trợn tròn mắt.
Giang Vũ điên cuồng suýt chút nữa đã giết chết Bạch Hổ, Kỷ Thường Viễn phải đánh lén mới miễn cưỡng khống chế được anh.
Mà người đàn ông bí ẩn trước mặt chỉ cần một tay liền có thể khống chế Giang Vũ, sức mạnh này thật đáng sợ.
“Ông là ai?”
Nhận ra người đến không có ý tốt, sắc mặt Kỷ Thường Viễn nghiêm trọng hỏi.
Mặt khác, Bạch Hổ cũng đang điên cuồng vận công triệu hồi cương khí hộ thể một lần nữa, sẵn sàng tung đòn sấm sét vào đối thủ bất cứ lúc nào.
“Hai vị đại tông sư ức hiếp một tên nhóc cảnh giới nội kình đại sư”.
Người đàn ông tóc bạc không trả lời ngay, chỉ điều khiển một luồng ánh sáng vàng kỳ lạ dọc theo cánh tay phải của mình rồi truyền vào đầu Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Các người đúng là không biết xấu hổ!”
“Làm càn! Ông là ai mà dám xen vào chuyện của nhà họ Kỷ?”
Nghe thấy đối phương ăn nói không khách khí như vậy, Bạch Hổ liền tức giận hỏi.
“Cậu không xứng để biết tôi là ai!”
Người đàn ông tóc bạc liếc nhìn Bạch Hổ, lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu nhất định sẽ chết, nhưng tôi cũng sẽ cho cậu một cơ hội. Trước khi chết, cậu có thể toàn lực tấn công tôi, tôi sẽ để cho cậu được chết tâm phục khẩu phục”.
“Ông thật quá cuồng vọng!”
Nghe người đàn ông tóc bạc nói lại lời trước đó mình từng nói với Giang Vũ, Bạch Hổ tức giận nói: “Tôi mặc kệ ông là ai, nếu ông đã dám xen vào chuyện của người khác thì cũng đừng trách tôi không khách khí ra tay giết ông!”
Vừa dứt lời, Bạch Hổ liền điên cuồng vận công, sau khi vận chuyển nội kình tối đa, anh ta hung hãn xông về phía người đàn ông tóc bạc.
Kỷ Thường Viễn mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Ông ấy vốn muốn nhắc nhở Bạch Hổ đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại cũng muốn thử xem người đàn ông tóc bạc này lợi hại đến cỡ nào, cho nên cũng không hề ngăn cản.
“Tiếp chiêu!”