Chương 135 “To gan!”
“Dừng tay lại hết cho tôi, ai dám động đậy thì tôi sẽ khiến kẻ đó phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại”.
Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt uy nghiêm, mặc T-shirt vừa chạy lên phía trước, vừa lớn tiếng cảnh cáo.
“Thị trưởng Ngô Thành!”
Những người đang vây xem khó có thể tin nhìn người đàn ông trung niên kia, đây chính là người đứng đầu chính quyền Ngô Thành.
Nhìn thấy cảnh này, đám phú thương làm chỗ dựa cho Lưu Nhã Hiên đều biến sắc.
Cái gọi là giàu không đấu với quan, bọn họ tuy rằng có tiền, nhưng ở trước mặt thị trưởng thành phố thì căn bản là không đáng nhắc tới.
“Nhã Hiên à, anh còn có một cuộc họp quan trọng, không ở lại đây với em nữa”.
“Hôm nay mẹ vợ tôi sinh con, bây giờ tôi phải đi bệnh viện thăm, cáo từ!”
“Vợ tôi gần đây canh chừng gắt gao, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa!”
Nhìn thấy thị trưởng thành phố chạy về phía Kỷ Tuyết Tình chào hỏi, những tên phú hào này ý thức được tình hình này không ổn, vội vàng vạch rõ giới hạn với Lưu Nhã Hiên sau đó tìm cớ thoát thân khỏi hiện trường.
Trong nháy mắt, những người mà Lưu Nhã Hiên gọi tới đều đã chạy hết.
Chị em Lưu Nhã Hiên đứng ngây người tại chỗ, không ngờ đôi nam nữ ngoại tỉnh kia lại quen biết thị trưởng Ngô Thành.
“Chị, gia thế của bọn họ hình như không đơn giản”.
Lưu Hạo miệng đầy máu tươi, lời nói cũng nói không được rõ ràng: “Lần này chúng ta gặp phải kẻ khó chơi rồi”.
Sắc mặt của Lưu Nhã Hiên xanh mét nhìn Kỷ Tuyết Tình và thị trưởng Ngô Thành nói chuyện với nhau, tuy rằng linh cảm được tình hình đang không ổn, nhưng cô ta coi như vẫn còn tỉnh táo, bởi vì cô ta còn có con át chủ bài.
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ tiến đến bên cạnh Lưu Nhã Hiên: “Cô Lưu, cậu Kim đến rồi”.
“Tốt quá rồi!”
Lưu Nhã Hiên nhất thời mừng rỡ, lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Ở Ngô Thành này, ba đại gia tộc mới là thế lực mạnh nhất, cho dù có là thị trưởng Ngô Thành đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt ba đại gia tộc, để tôi xem cô ta đấu với cậu Kim như thế nào?”
Vừa dứt lời, Lưu Nhã Hiên bèn chạy về phía cổng công viên trò chơi.
Trong nhận thức của cô ta, nhà họ Kim chính là đại gia tộc có thể áp đảo cả chính phủ, chỉ cần Kim Tái An ra mặt, thị trưởng Ngô Thành cũng phải nể mặt.
Kim Tái An đi vào công viên trò chơi với thuộc hạ, hứng thú quan sát xung quanh: “Con chó cái đó đang ở đâu?”
“Cậu chủ, tôi đã liên lạc với vệ sĩ của cô Lưu, anh ta nói cô Lưu ở bên chỗ vòng quay mặt trời”.
“Vòng quay mặt trời đúng là một nơi tốt để tìm kiếm sự kích thích”.
Kim Tái An xách quần lên, cười tà nói: “Lát nữa cậu đây sẽ bảo con heo kia dập lửa ở trên vòng quay”.
“Cậu Kim anh cần phải làm chủ cho em!”
Đúng lúc này, Lưu Nhã Hiên chạy tới, khóc lớn như vòi nước vỡ van.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn dấu bàn tay trên mặt Lưu Nhã Hiên, sắc mặt Kim Tái An lạnh xuống: “Ai đánh em thành ra như vậy?”
“Hu hu, em đang quay phim ở bên chỗ vòng quay mặt trời bên kia, có hai người đến từ nơi khác cứ muốn ngồi vòng quay mặt trời nên…”
Lưu Nhã Hiên nhào vào lòng Kim Tái An, uất ức khóc lóc kể lể: “Em chỉ bảo bọn họ chờ một chút, bọn họ bèn động thủ đánh em, còn bẻ gãy ngón tay của em, đánh rụng răng cửa của em trai em”.
“Sao có kẻ dám làm thế, em không nói cho bọn họ biết, em là người của anh sao?”. Sắc mặt của Kim Tái An cực kì khó coi hỏi.
Tuy rằng Kim Tái An biết Lưu Nhã Hiên không phải loại người tốt lành gì, nhưng anh ta vô cùng hài lòng với kỹ thuật của người phụ nữ này, là một món đồ chơi không tồi, hôm nay bị người ta đánh, vậy anh ta phải ra mặt vì cô ta.
“Em có nói rồi, nhưng người ta căn bản không thèm nể mặt anh”.
Lưu Nhã Hiên châm ngòi thổi gió bên tai nói: “Bọn họ nói cậu Kim ở trong mắt bọn họ chỉ là cái rắm mà thôi, nếu anh dám ra mặt, sẽ bắt anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ”.
“To gan!”
Kim Tái An đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói: “Đi, giờ cậu đây muốn xem xem, là ai dám khiêu khích cậu đây và nhà họ Kim ở Ngô Thành này như thế?”
Bị Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình ức hiếp, Kim Tái An vốn đã nghẹn một bụng lửa rồi.
Bây giờ còn có người khiêu khích quyền uy của nhà họ Kim, đúng lúc có thể trút giận lên người bọn họ.