Chương 75 Minh Nguyệt cũng phấn khích một hồi.
- Trang Chủ
- Tiên y ngờ nghệch - Lâm Hoài (FULL)
- Chương 75 Minh Nguyệt cũng phấn khích một hồi.
“Xì xì xì! Xì xì xì!” Lúc này bọ cạp bắt đầu vui vẻ khấu đầu.
Giờ đây Lâm Hoài đã nghe hiểu lời của bọ cạp chúa, nghĩa là bái kiến chủ nhân, ngày tháng sau này xin tuân theo chỉ lệnh của chủ nhân.
Ngoài ra Lâm Hoài có thể cảm nhận được bất cứ suy nghĩ nào của bọ cạp chúa, đồng thời cũng biết được lai lịch của nó, vốn dĩ nó chỉ là con bọ cạp bình thường trong sa mạc, bị sấm sét của Cửu Thiên Huyền bên ngoài đánh trúng, nên mới phát sinh đột biến.
Tiếp đến là tìm ra được cái hang này, và bắt đầu tu luyện, tất cả linh khí đều đến từ cây thước trận này, bao gồm cả bọ cạp nhỏ thường xuyên đến đây nên mới có kiểu biến hóa này.
Tiếp theo đó, bọ cạp nhỏ nhảy lên tay của Lâm Hoài, những con bọ cạp bình thường khác ở bên dưới nhao nhao dập đầu bái lạy kính sợ.
“Được rồi! Nếu như đã nhận chủ rồi, tao sẽ không làm khó thuật hạ nữa, bây giờ tao sẽ tha cho chúng mày, chỉ là sau này không được làm những việc tổn thương người khác nữa. nếu không, tao không ta cho bọn mày đâu.” Lâm Hoài nghiêm nghị nói.
Những con bọ cạp bên dưới dập đầu tới tấp, xì xì xì nói cái gì đó.
Tiếp theo, Lâm Hoài đưa tay lấy tám viên Huyền Thạch ở trên đất lên, cảnh tượng mênh mông thoáng đãng, đám bọ cạp bên dưới bỗng chốc giải tán, Lâm Hoài đang lo Minh Nguyệt sợ bọ cạp, nên hắn cho bọ cạp chúa vào trong túi áo.
“Lâm Hoài, Lâm Hoài, bây giờ anh thế nào rồi? Sao tôi nghe được rất nhiều tiếng nổ, anh không sao chứ?”
“Lâm Hoài, anh đừng dọa tôi, tôi thật sự rất sợ.” Minh Nguyệt vẫn nhắm mắt hỏi.
“Được rồi! Tôi đã tìm được nguồn nước rồi, đó là một ao nước đấy, cô có cần vào tắm không?” Lâm Hoài cười rồi đi đến gần Minh Nguyệt.
“Hả? Không phải tôi nằm mơ đấy chứ?” Minh Nguyệt nhất thời kích động đứng lên.
“Dĩ nhiên là không phải, để tôi dẫn cô vào xem!” Lâm Hoài vừa nói vừa kéo Minh Nguyệt vào trong hang động.
Không lâu sau đã nhìn thấy một vũng suối mát ở cuối hang động, toàn bộ động đều tràn ngập sự mát mẻ.
“Nước, thật sự có rất nhiều nước! Lâm Hoài, điều này thần kỳ quá đi mất.” Minh Nguyệt không quan tâm đến gì khác, cô vội vàng vốc một nắm suối mát lên uống, quả là cực kỳ sảng khoái.
“Lâm Hoài, anh cũng uống mấy ngụm đi, rất ngọt.” Nụ cười của Minh Nguyệt bỗng trở nên rực rỡ.
“Được, tôi uống với cô.” Lâm Hoài khẽ cười.
Sau khi hai người uống rất nhiều nước ở đây thì mới đi ra khỏi sơn động, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng xán lạn, lúc này mới cảm thấy được sự ấm áp của sự sống.
“Minh Nguyệt, đây là cỏ răng cưa, Tiểu Đậu Đậu được cứu rồi.” Lâm Hoài chỉ vào cỏ răng cưa và nói.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, chắc chắn chị Vương Manh sẽ rất phấn khích.” Minh Nguyệt cũng phấn khích một hồi.
“Đúng rồi, sau khi cô đến đây đã không gặp được Vương Manh và những người khác sao?” Lâm Hoài vừa hỏi thu thập thảo dược.
“Không, nhưng bọn họ không thể nào gặp nguy hiểm được, bởi vì điều động một lần năm chiếc máy bay, dù cho gặp vấn đề cũng có thể tiếp ứng, lần sau chắc chắn tôi sẽ không mạo hiểm với một chiếc máy bay đâu, nếu không phải là gặp được anh thì chắc là tôi đã biến thành bộ xương khô rồi.”
Nhớ đến tình cảnh nguy hiểm trước đó, bây giờ Minh Nguyệt vẫn còn run lên vì sợ hãi.
“Nếu bọn họ đã như vậy thì chúng ta quay về đi! Để trị bệnh cho Tiểu Đậu Đậu càng sớm càng tốt.” Lâm Hoài cười nói.
“Lâm Hoài, trước khi chúng ta đi thì tìm cách mang một ít nước, đường quay về lần này vẫn còn rất dài đấy.” Minh Nguyệt vội nói.
“Không cần đâu, uống no rồi thì chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi, chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ ra được bên ngoài.” Nếu như Lâm Hoài đi một mình thì chắc chắn sẽ ra khỏi sa mạc trong một giờ, nhưng bây giờ Lâm hoài vẫn không muốn để Minh Nguyệt biết thân phận của mình, như vậy rất dễ dọa chết cô.