Chương 92: Phòng vệ
Có điều suy đi cũng phải tính lại, so với đám “khỉ” hình thù quái lạ, quần áo không chỉnh tề xung quanh, quả thực hai thầy trò trông nổi bật thật.
Thời Kính Chi bèn thừa lúc chuếnh choáng, rũ bỏ tình ý ngà ngà, lấy lại hình tượng bịp bợm lão luyện của hắn. Hắn hít sâu rồi trưng ra cái bản mặt nịnh nọt rất quen dùng: “Giáo chủ, thuộc hạ là Hoắc Trường Doanh, chính là trưởng lão phân đàn Bạch Thủy đấy ạ. Nay may mắn được giáo chủ triệu về giúp giáo chủ một tay, à không, một ngón tay mới đúng.”
Nói đoạn hắn còn diễn rất chuẩn nụ cười mờ ám của Hoắc Trường Doanh. Vẻ ngây ngô ban nãy đã hoàn toàn biến mất, ngay cả Doãn Từ cũng phải nhìn hắn không dời mắt được.
Hoắc Trường Doanh bản gốc có điệu bộ bóng bẩy chảy mỡ, đem đi rang có khi ra đến cả ba cân mỡ lợn. Thời Kính Chi ngoại trừ không nhớp nháp như gã thì đều bắt chước y đúc. Mà cũng không cần cố gắng bao nhiêu, miễn đủ đối phó với Diêm Tranh là được.
Y như rằng, thấy phản ứng của Thời Kính Chi, mí mắt Diêm Tranh giật một cái. Cậu ta xoi mói Thời Kính Chi hồi lâu, rõ ràng đã hoài nghi phán đoán ban đầu của mình. Cậu ta chần chừ chốc lát, còn chưa mở miệng thì một người khác đã hành động trước: một trưởng lão vốn để ý Thời Kính Chi bỗng đứng dậy vung tay áo. Luồng tà khí lạnh lẽo phất qua khiến mọi người đồng loạt im re.
Lão già nọ tóc bạc da đồi mồi, một mắt chột được che bằng bịt mắt, bản mặt dài thòng của lão nhăn như củ cải ướp muối. Lão đã trưng khí thế ra rồi nên Diêm Tranh cũng tự giác ngậm mồm, ngồi cứng ngắc.
Xem sự khác biệt về địa vị này là biết kẻ đứng đầu Lăng giáo không phải lão thì không thể là ai khác.
Thời Kính Chi lập tức thừa cơ ngồi xuống một cách đầy ngay ngắn. Hắn ôm Doãn Từ như ôm gói thuốc an thần bản hình người, toàn thân thả lỏng. Doãn Từ vừa im lặng quan sát lão chột mặt củ cải vừa cân nhắc tình thế hiện giờ.
Lão già tên là Sài Hấn, là giáo chủ tiền nhiệm của Lăng giáo. Bề ngoài lão xấu xí nhưng năng lực phi phàm, thuộc một trong năm cao thủ đứng đầu giang hồ. Sau khi Diêm Tranh xuất hiện, lão thoải mái “thoái vị nhường chức” rồi quay sang làm trưởng lão.
Hành động lần này của lão cũng không phải để tìm nghĩa sĩ trung thành gì, nhân sĩ Lăng giáo thì lấy đâu ra loại người như thế. Chỉ vì giang hồ còn ở đó, mà giang hồ thì chưa bao giờ thiếu các phần tử bại hoại cả. Diêm Bất Độ có thể xưng là đỉnh cao của lớp người suy đồi, mà Lăng giáo của gã giống biểu tượng của một tín ngưỡng hơn là một giáo phái. Ngày nào Lăng giáo còn bất diệt là ngày ấy đám người điên còn có điểm tựa để làm việc xấu. Bởi vậy, việc Lăng giáo tìm được cậu giáo chủ sở hữu con mắt quỷ sẽ chỉ càng củng cố “tín ngưỡng” của lũ điên thôi.
Diêm Tranh hiện tại thay vì nói là một người sống thì chẳng thà bảo là cờ gọi hồn biết thở – chuyên triệu hồi loài ác quỷ dưới âm phủ. Chưa kể vị trí giáo chủ là cây to đón gió, thường xuyên bị danh môn chính phái ám sát. Sài Hấn lại nắm Diêm Tranh trong lòng bàn tay nên cuộc sống của lão bây giờ còn sướng hơn lúc làm giáo chủ.
Giống giờ phút này đây, Diêm Tranh được đặt lên ghế đầu làm cờ hiệu, nhưng người mở miệng lại là bản thân Sài Hấn.
Nghe giọng điệu Sài Hấn thì bảo lão là giáo chủ cũng chẳng ngoa: “Lão hủ nghe nói lão lừa béo của chùa Kiến Trần đã thành lừa nướng, lão rùa già phái Thái Hành cũng xuống mồ rồi. Nay máu mủ của Thánh giáo chủ đã được tìm ra, manh mối thị nhục lại ở ngay núi Tung Vụ, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội phục hưng thần giáo đã ở ngay trước mắt.”
Đám người bên dưới nhốn nháo reo hò mấy câu như kiểu “Thần giáo muôn đời bất diệt”, tiếng gào rú inh trời làm ong cả đầu người khác. Thời Kính Chi cũng hô theo, biểu cảm ra dáng phết.
Sài Hấn giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nói tiếp: “Khổ nỗi Thái Hành chết người không chết tâm, chúng ỷ người đông thế mạnh mà dựng pháp trận lung tung trên núi Tung Vụ. Lại được cả mấy môn phái tạp nham không sợ chết cũng đến thử vận may… Các ngươi đi xử lí cái lũ không biết điều đấy đi, xách mấy cái đầu về lĩnh thưởng.”
Thời Kính Chi lẩm bẩm: “Tập hợp quân tinh nhuệ khắp nơi chỉ để xử bọn lâu la hả?”
Doãn Từ hiểu mối nghi hoặc của hắn.
Không bàn đến vấn đề Hoắc Trường Doanh có tính là quân tinh nhuệ không thì việc gọi cả đám đến đối phó ngoại địch vẫn là chuyện bé xé ra to. Nhân sĩ Lăng giáo không ngoan ngoãn như các giáo phái khác, ngoại trừ cái hạng ngu ngốc mới nhậm chức như Hoắc trưởng lão ra, nếu chỉ đơn thuần là kêu gọi mọi người chung tay góp sức thì khả năng vài trưởng lão cá tính chút sẽ chẳng buồn để ý.
Sài Hấn như thể nghe được thắc mắc của hắn, chốc lát sau lão đã bảo: “Về phần manh mối thị nhục, lão hủ cũng đã tra đến núi Hồi Liên, tiếc rằng kiếm Từ Bi bị lũ trộm vặt phái Khô Sơn nhanh tay giành mất. May có Thánh giáo chủ ưu ái mà giấu bảo bối ở sân sau của chúng ta, tiếc là lại để bọn ngu kia cướp mất địa đồ. Chắc chắn Thánh giáo chủ thiết lập hết thảy bẫy rập là vì mục đích khác…”
Tiếng hoan hô bên dưới mỗi lúc một vang, rượu đặt bàn bên xóc nảy, suýt đổ lên người hai thầy trò.
Sài Hấn tiện đà đẩy bầu không khí đến cực hạn: “Trước đã nói rồi nhưng giờ lão hủ lặp lại lần nữa – kẻ nào tìm thấy vật Thánh giáo chủ để lại sẽ có một nửa thị nhục tìm được sau đấy!”
Nói như thật, Doãn Từ thầm nghĩ. Sài trưởng lão có chạm tới kiếm Từ Bi thì cũng sẽ bị kiếm đánh bay mười năm tuổi thọ thôi. Y quay đầu nhìn Diêm Tranh trên ghế đầu. Mặt mày Diêm Tranh không có biểu cảm, nghe hai tiếng “thị nhục” mà mí mắt cậu ta còn chẳng buồn nhấc lấy một li.
Đặc sắc rồi đây. Lúc trước giao chiến với Trịnh Phụng Đao, câu cửa miệng của gã ta là “Giáo chủ hứng thú với Phật châu”, còn có cả đội Khởi Thi dưới quyền giáo chủ cơ mà. Hiện tại ai là người hứng thú với Phật châu vẫn phải xem xét đấy.
Đã lấy danh nghĩa thị nhục rồi thì trưởng lão các nơi vui lòng chạy đến cũng không lạ. Một là để lập công ở lại tổng đàn, hai là liều mạng một phen vì vật trường sinh trong truyền thuyết, mắc gì không thử?
Đúng lúc này Thời Kính Chi lén ra hiệu, cắt ngang dòng suy nghĩ của Doãn Từ. Hắn tỏ ra hớn hở trong khi lông mày nhíu rất nhẹ. Mượn bầu không khí hỗn loạn xung quanh, môi hắn lướt qua má Doãn Từ rồi dừng lại bên tai y: “Lát nữa A Từ có kế hoạch gì không? Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Không biết có phải để trả thù làn hơi y thổi ban nãy không mà hơi thở Thời Kính Chi ấm áp dịu dàng đến lạ, nói một câu mà như lụa nóng lướt qua tai. Doãn Từ liếc thằng nhãi thối không thầy dạy tự hiểu, khẽ mỉm cười: “Cái gì cũng thuộc về người hết rồi, cớ sao còn khách sáo thế?”
Quả nhiên, hơi thở Thời chưởng môn thoáng loạn nhịp.
Bấy giờ cũng đã muộn, Sài trưởng lão dõng dạc khích lệ mọi người thêm mấy câu rồi lui xuống nghỉ ngơi. Người Lăng giáo không vội chiến đấu, chỉ uống rượu mua vui như bình thường, cảnh tượng vô cùng quá quắt. Thời Kính Chi miễn cưỡng đóng vai dê xồm chốc lát rồi lấy cớ “đêm xuân ngắn ngủi” mà dắt Doãn Từ chuồn êm.
Tuy Sài trưởng lão đã đi nhưng Diêm Tranh còn ngồi chỗ cũ. Doãn Từ phải cố lắm mới không đối mắt với cậu ta. Diêm Tranh cứ cố ý vô tình liếc qua phía họ, không biết tính toán cái gì.
Mãi đến khi họ rời đại sảnh thì ánh mắt như gai nhọn kia mới hoàn toàn biến mất.
Lầu son Lăng giáo xây không ít phòng cho khách, đa số đều để người ta thoải mái lựa chọn, mỗi tội bụi bặm trong phòng đều dày gần ba thước.
Sau khi đuổi hai tên đầy tớ và gặp mặt Thẩm Chu xong, Thời chưởng môn mới bất đắc dĩ dựa lên tường – không phải hắn không muốn nằm mà là hắn nghi ngờ quan tài hình người dưới quỷ mộ còn sạch hơn cái giường này.
Doãn Từ cũng trút bỏ điệu bộ èo uột không xương, khoanh tay nhìn Thời Kính Chi đang bận trầm ngâm suy nghĩ.
Thời Kính Chi không phải kiểu người lo trước sợ sau, nếu là bàn bạc bình thường thì hắn không cần tìm một nơi yên tĩnh làm gì. Lần gần nhất hắn để lộ nét mặt nghiêm túc như vậy có vẻ là khi hắn kể y nghe chuyện hắn là đứa con dục vọng.
Nhớ đến chuyện này, Doãn Từ lại thấy nặng lòng hơn chút.
Nếu là ngày xưa, Doãn Từ sẽ hào hứng biết nhường nào mỗi lần gặp “trò vui” mới. Nhưng cái vấn đề của nợ này lại đổ thẳng xuống đầu Thời Kính Chi, khiến Doãn Từ ước giá Thời Kính Chi chỉ là một tên nhóc xui xẻo mắc bệnh lạ thôi chứ đừng bị bất cứ thế lực nào để mắt.
Tiếc rằng hiện tại vấn đề đã đủ rõ ràng: “đứa con dục vọng” yểu mệnh và nặng dục là do người ta cố tình tạo ra, nó có liên quan đến “đại nghiệp trăm năm” gì đó, và các đời Quốc sư đều biết chuyện này.
Tuy nhiên bí ẩn kể trên được che giấu quá kín kẽ, ngay chính Doãn Từ cũng chưa từng tiếp xúc bao giờ. Nếu Thời Kính Chi cứ ngoan ngoãn mà chấp nhất với việc tìm cách sống thì hai người họ vốn không nên đào sâu đến đây. Pháp trận trong máu của đứa con dục vọng bắt nguồn từ đâu? Đại nghiệp trăm năm được thiết lập vì ai? Tất cả câu hỏi ấy đều không thể tra rõ trong một sớm một chiều. Chưa nói đến loại manh mối tà ma như tượng thần thịt thì ngay cả bệnh lý của bản thân Thời Kính Chi còn không hiểu rõ.
Thời chưởng môn đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có thể vừa giữ mạng vừa tiện thể điều tra, không dám đánh rắn động cỏ. Mục tiêu hiện tại của họ vẫn là thị nhục, họ đã nhất trí với nhau trên phương diện này.
Nghĩ đến đây, Doãn Từ cũng dựa lên cửa: “Nãy người định bảo gì?”
“Sài trưởng lão nhiệt tình quá. Nghe cách nói của lão thì lão tin chắc có manh mối ở mộ Không Thạch rồi – cái này rõ ràng không phải do lão đoán mà do có được tin tức từ đâu đó khác. Xem ra Diêm Bất Độ không để mỗi lời nhắc ở thôn Nguyên Tiên, khả năng nơi khác cũng có.”
Thời Kính Chi nhìn chằm chằm gian phòng tối mờ, chậm rãi nói.
“Diêm Bất Độ giấu thị nhục không phải để vui vẻ truyền thị nhục cho đời sau. Lúc trước ta tưởng ‘chìa khóa’ chỉ là trò đùa dai những phút lâm chung của hắn, dù không ai tìm thấy chìa khóa hay thậm chí thị nhục không hề tồn tại thì mọi chuyện cũng vẫn hợp tác phong hành động của hắn… Nhưng giờ nhìn lại, hắn sợ người ta không phát hiện ra thì đúng hơn.”
Doãn Từ tiếp lời trôi chảy: “Nếu Diêm Bất Độ muốn trêu đùa võ lâm thì hoàn toàn không cần vẽ ra chuyện ‘tranh đoạt thị nhục’ rườm rà đến thế.”
Nguyên việc xử lí mười bốn bản địa đồ Phật châu đã mệt lắm rồi, có thêm cướp đoạt chìa khóa vào cũng chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi. Tất nhiên dở hơi như Diêm Bất Độ thì làm gì cũng là hợp lý. Chẳng qua nay đã biết âm mưu đứa con dục vọng, lại có Thời Kính Chi chủ động đề cập đến khiến Doãn Từ cảm nhận rõ sự bất thường trong cách sắp đặt này.
“Đúng vậy.” Thời Kính Chi gật đầu, giọng nói mang chút âu lo, “Trước khi chết, ngay cả Nữ vương Mật Lam còn biết cắn trả ‘đại nghiệp trăm năm’ thì một kẻ từng đường đường chính chính tiếp xúc với tiên nhân như Diêm Bất Độ mà lại chỉ trưng ra một trò đùa, rồi ngoan ngoãn đi tự vẫn hả?”
“Thứ chúng ta cần tìm thật sự là ‘chìa khóa’ chứ không phải thứ gì đó khác à? ‘Thị nhục’ chúng ta tìm chỉ là một vật thần kỳ giúp người ta trường sinh bất lão thật sao?”
Doãn Từ không biết trả lời thế nào.
Thời gian sống của Thời Kính Chi ngày một giảm. Nếu lần theo manh mối thị nhục đến cùng rồi lại phát hiện tất cả không như tưởng tượng thì tàn nhẫn quá. Trước kia Doãn Từ không thể chưa từng nghĩ đế khả năng này, cũng từng ngấm ngầm suy xét phương pháp cứu người thay thế. Nhưng y luôn giữ im lặng, không mổ xẻ chủ đề này.
Bởi vì đó gần như là đường sống duy nhất sót lại của Thời Kính Chi.
Vũng lầy dục vọng của đứa con dục vọng quá sâu, mới để lạc thứ đồ có tên “đồ đệ” mà đã sắp phát điên chứ huống chi là đánh mất tính mạng bản thân mình. Không biết Thời Kính Chi phải tốn bao dũng khí mới có thể sinh lòng cảnh giác với thị nhục.
Dường như nhận ra nỗi lo của Doãn Từ, Thời Kính Chi cười nói: “Không sao, A Từ cứ coi chuyện này như sa bàn đi. Cứ bị vỏ ngoài che mắt mãi thì sẽ đánh giá sai đại cục mất.”
Bị vỏ ngoài che mắt ư? Nhưng cái vỏ đấy lại là tính mạng của ngươi.
Rốt cuộc ngươi đã xác định loại dục vọng nào thế? Bảo không lo là không lo được ngay hả?
Doãn Từ thở dài một hơi, đổi chủ đề: “Giờ nghĩ vu vơ cũng không ra vấn đề, lo giải thuật pháp trên thân kiếm Từ Bi đã, tìm được ‘chìa khóa’ rồi tính tiếp.”
“Đấy là chuyện thứ hai ta muốn nói. Nhờ Trần tiền bối nên ta đã giải được nó trên đường rồi. Diêm Bất Độ chuyên tâm luyện võ, pháp thuật chỉ là tay ngang nên không khó phá – chỉ cần phủ máu lên kiếm Từ Bi là văn tự nguyền rủa sẽ hiện ra hết.”
“Sao giờ mới nói?” Giọng Doãn Từ trầm xuống.
Người bất tử không sợ trận mộ sương, miễn biết vị trí là Doãn Từ có thể đem “chìa khóa” ra ngoài, như vậy họ hoàn toàn không cần đóng giả nhân sĩ Lăng giáo làm gì cho rách việc. Lòng tiếc thương thì y xin nhận, nhưng sự quan tâm Thời Kính Chi đổi bằng tuổi thọ của hắn thì y hoàn toàn không muốn lấy.
“Vì nó không liên quan đến nơi chôn cất đại sư Không Thạch mà hình như có tác dụng khác. Lúc trước mới lấy được kiếm đá chúng ta đã vội vã cho rằng nó có thể hỗ trợ tìm kiếm mộ phần, đây là lối suy nghĩ quán tính.”
Không chỉ có một manh mối dẫn tới chùa Kiến Trần trong khi kiếm Từ Bi đã bị phái Khô Sơn nhanh chân lấy mất. Thế là hay rồi, cả giang hồ đều tin chắc trên kiếm viết đầu mối quan trọng, họ rối rít cử người truy tìm mộ Không Thạch, sợ người khác đến trước được miếng ngon.
Chết một trăm năm rồi mà Diêm Bất Độ vẫn dễ dàng đùa bỡn mọi người, Thời Kính Chi thở dài.
“Ngoại trừ pháp ngôn do đại sư Không Thạch khắc thì trên thân kiếm chỉ có thêm một thuật pháp mới. Thuật pháp này ngươi thấy rồi đấy, nhớ dây cột tóc màu trắng ngọc ta cướp về cho ngươi không?… Đó chỉ đơn giản là thuật phòng vệ thôi, không còn gì khác nữa.”
__________
Tác giả có lời:
Diêm Bất Độ: Sao ta có thể thật sự chơi trốn thoát khỏi mật thất với mọi người được chứ?