Chương 91: Diêm Tranh
Xuân chớm nở, dưới lớp cỏ khô lác đác mảng xanh. Chẳng qua những đốm xanh lá này lại bị làn khí yêu ma quấn lấy, khiến sắc xanh ỉu xìu không sức sống.
Gã-bắn-tên tự điểm vài huyệt đạo cầm máu rồi liếc nhanh qua Doãn Từ, giọng vẫn tỏ vẻ cao nhân: “Khá đấy.”
Kiếm Điếu Ảnh vừa toan di chuyển, gã đã mỉm cười với hai người họ. Đoạn gã hít sâu mấy lần, khoác trường cung ra sau lưng rồi lập tức quay đầu chạy thục mạng. Mà cái tay này quái, gã bỏ chạy quang minh chính đại đến mức thoáng chốc người ta cũng không hiểu gã đang đào tẩu hay đang thi triển chiêu thức lạ.
Thầy trò phái Khô Sơn – vốn đã bày sẵn thế đón địch – đưa mắt nhìn kẻ-bắn-tên chạy nước rút cho đến tận khi gã chìm nghỉm trong màn sương quái quỷ.
Ồ, ra là bỏ chạy.
Nhân sĩ Thái Hành xưa nay thà chết không lui, đây là lần đầu Doãn Từ và Thời Kính Chi gặp một gã chạy trốn mà khí thế đàng hoàng như thật. Thời chưởng môn chưa kịp cầm cán cờ, một tay vẫn khựng lại giữa không trung, hành động và nét mặt đều hóa đá. Chỗ sứt trên đầu hẵng còn xon xót, Thời Kính Chi bỗng thấy mình đã lãnh oan một mũi tên.
Cảm tưởng như thể hắn bị người ta chửi “phắn” thẳng mặt rồi tự dưng lại tỏ ra nhã nhặn với hắn, làm hắn thậm chí không có cơ hội chửi lại. Thời Kính Chi vắt óc suy nghĩ, mãi không luận ra cao thủ Thái Hành nào có cái nết kiểu này, mà dù gã kia có là người Thái Hành thật thì chắc chắn cũng là hạng vô danh, cái loại đã bị tống cổ từ lâu ấy.
Doãn Từ cũng hoang mang y hệt hắn. Phản xạ từ bản năng rất khó để giả mạo, nghĩa là kẻ-bắn-tên thật sự đã dùng bộ pháp Thái Hành, trình độ cũng rất tốt. Nhưng trận mộ sương trên núi Tung vụ được thiết kế để đề phòng các nhân sĩ ngoại lai – trên thực tế là phòng danh môn chính phái, thế mà kẻ bắn tên lại ngang nhiên tiến vào.
Quái lạ.
Doãn Từ từng thử nghiệm trận mộ sương. Trận này rất ảo, vào sương mù mà không khác xuống mồ. Người sống đến đây sẽ thấy nhịp tim và hơi thở bình thường, ăn được uống được, chẳng qua xác thịt lại như thể người mới chết, nó sẽ bắt đầu thối rữa, không được bao lâu là phù nề và bốc mùi nghiêm trọng. Nếu không thoát đi kịp thời thì riêng cái thân xác thối rữa ấy đã đủ khiến người ta đau đớn cả đời, chứ đừng nói gì đến bảo toàn võ nghệ.
Ngặt nỗi Doãn Từ là loại quái vật có thể phục sinh từ cặn bã. Trận mộ sương làm nát da nát thịt chứ chẳng nát xương, y cầm cố trong trận một thời gian dưới hình hài xương cốt, song vì ý thức không tan nên đành bỏ cuộc.
Tính ra, cũng chỉ có Lăng giáo mới thiết lập nên một trận phát tàn ác thế. Trận mộ sương biến đổi khôn lường như thể một loại thuốc độc được pha chế hỗn tạp. Muốn bình yên vô sự thì chí ít cũng phải uống đan hoặc phù giải dược chuyên dùng. Nghiêm khắc mà nói, bình thường đệ tử Lăng giáo còn chẳng có vinh hạnh ấy.
Vậy rốt cuộc kẻ-bắn-tên là sao đây?
Có vẻ đã chú ý tới tiếng động bên này, có mấy luồng hơi thở đuổi theo cách đó không xa. Thời Kính Chi sực tỉnh, kéo nhẹ Doãn Từ vẫn đang suy tư, sau đó hai người nhẹ nhàng nhảy về phía đỉnh núi lân cận rồi cùng nín thở.
Những kẻ mới đến không phải đệ tử Thái Hành mà là người Lăng giáo.
Kẻ cầm đầu chưa tới ba mươi, đường nét khuôn mặt ưa nhìn, có tướng tá giả tạo điển hình của một gã chỉ biết sa đà vào trụy lạc. Người này tóc tai bóng loáng, mặt mày phủ lớp phấn dày hòng che đi làn da sưng đỏ và lồi lõm, mà chính số mụn ấy đã làm phí hoài nét đẹp của gã ta. Tuy nhiên lớp phấn thêm vào không những không cải thiện được tình hình mà còn đơm cho gã cái vẻ bức bối không ra người không ra quỷ.
Gã ăn vận lồng lộn theo kiểu dáng của trưởng lão ngoại đàn Lăng giáo.
“Quái lạ, mới nãy còn thấy có mấy luồng hơi thở bên này mà.” Gã vừa nói giọng eo éo vừa làm ra điệu bộ tiêu sái. Trong lúc mở miệng, gã cứ liên tục lật tay qua lại như thể làm thế thì có khí chất thần tiên hơn. “… Chạy rồi à? Còn định dâng quà ra mắt cho giáo chủ cơ, tiếc thật.”
Theo sau gã có chàng công tử yểu điệu áo trắng, tuổi nom trẻ mà vẻ mặt đã có sự tuyệt vọng vì phải nhẫn nhịn lâu: “Hoắc lang, nơi đây nguy hiểm, nên xin Giáo chủ ban thưởng ‘đan phòng sương’ trước thì hơn.”
Tiểu công tử phát biểu bằng giọng điệu khô khan như học thuộc lòng, ấy vậy mà Hoắc trưởng lão bỗng dưng dịu dàng hẳn ra, thái độ trông rất hưởng thụ: “Tích Nhi nói đúng. Nơi này thoáng mát đấy nhưng chúng ta vẫn phải đi thôi… Chà, nếu Giáo chủ không nhất quyết bắt đến thì giờ chúng ta đã du thuyền ngắm hoa ở thành Bạch* Thủy rồi.”
(*chữ “bạch” ở đây là lụa)
“Hoắc lang mới lên trưởng lão đã được Giáo chủ cho mời, đấy là điềm báo được trọng dụng đấy.” Công tử áo trắng tiếp tục nịnh đầm với biểu cảm đơ cứng.
Người của phân đàn Bạch Thủy hả? Doãn Từ hơi nhíu mày.
Bạch Thủy nằm ở rìa phía nam Đại Duẫn, diện tích lớn hơn lỗ mũi được tẹo. Phe phái mạnh như giáo Xích Câu còn chẳng bao giờ xếp người tài đến Bạch Thủy nữa là Lăng giáo đang trên đà suy thoái, toàn bộ cao thủ giáo họ bây giờ đều ở tổng đàn. Xem ra cái vị trưởng lão phân đàn được gọi là “Hoắc lang” đây còn không có lực chiến bằng Diêm Thanh luôn nữa.
Mỗi tội trình độ ngần ấy đã dư sức xử lí đệ tử Thái Hành phổ thông.
Doãn Từ dời mắt, lòng thầm suy đoán – chỉ một đầu mối mới nhỏ nhoi thì không đủ để khiến Thái Hành phái cao thủ hàng đầu đến thăm dò núi Tung Vụ. Trong khi đó, quái kiệt Lăng giáo chẳng thèm kết nạp đám lâu la, nửa vời, nên cũng chỉ khiến chúng bán mạng cho mình và vắt kiệt chúng như rác rưởi. Tình cảnh của vị ở đây có vẻ thảm hơn, ba ngọn lửa của quan mới nhậm chức thậm chí còn chưa cháy*. Xem chừng gã chỉ được đề bạt làm trưởng lão tạm thời như một tấm chắn.
(*nước bạn có cụm “ba ngọn lửa của quan mới nhậm chức”, bắt nguồn từ ba cuộc tấn công Tào Tháo trong thời gian ngắn kể từ khi Gia Cát Lượng về làm quân sư cho Lưu Bị, ý chỉ quan mới lên hay làm mấy việc có lợi cho dân, hoành tráng, bắt mắt như lửa vậy)
Doãn Từ chợt nảy ra một ý có hơi khó nói. Y chầm chậm quay đầu, nhìn Thời Kính Chi bên cạnh, để rồi đánh hơi được mùi tư tưởng lớn – và xấu xa – gặp nhau.
“A Từ à, hay là mình…”
“Duyệt.”
Y vừa dứt lời, Thời Kính Chi đã bắn ra mấy hòn sỏi. Hoắc trưởng lão trợn ngược mắt rồi cứ vậy ngã xuống. Các đệ tử Lăng giáo còn lại cũng nằm ngổn ngang, chỉ có công tử áo trắng là vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Cậu ta không hề biết võ công, cử chỉ cũng không hề lả lướt, điều này chứng tỏ đây không phải nam sủng gì mà là bình dân bị cướp đến.
Tiểu công tử nhìn Hoắc trưởng lão trợn trắng mắt nhưng không những không sợ sệt mà còn thấy nhẹ lòng. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng cậu ta run rẩy đạp cho Hoắc trưởng lão một cú, kế đó chắp tay loạn bốn phía: “Xin hỏi có phải anh hùng Thái Hành không ạ?”
Thời Kính Chi hiện thân, hắng giọng để khiến giọng nói trở nên hiên ngang và chính nghĩa: “Đúng.”
Tiểu công tử lập tức khấu đầu, áo trắng loáng cái đã dính không ít bùn đất: “Tại hạ vốn là thư sinh đến từ Bạch Thủy, xui rủi đụng phải gã tai họa này. Gã ức hiếp cả nam lẫn nữ, tác oai tác quái khắp vùng. Chị gái tại hạ bị gã súc sinh hại chết, các em thì còn nhỏ dại. Dưới sức ép của gã, tại hạ…”
“Được rồi, không sao.” Thời Kính Chi khoát tay, dứt khoát ngắt lời tố khổ của đối phương. “Lúc mới đến các cậu có gặp nhân sĩ Lăng giáo nào khác không?”
“Chưa từng, chúng tôi chỉ vừa bước vào địa phận núi Tung Vụ, còn chưa kịp lên núi. Gã súc sinh nói gã cảm nhận được chiến ý, muốn đến xách đầu hai đệ tử Thái Hành về ra mắt cho nở mày nở mặt.”
Thời Kính Chi: “…” Và rồi mặt Hoắc trưởng lão nở quá dữ, nở nữa là banh rộng đến tận Hoàng cung luôn.
Hắn làm bộ thở dài: “Ma giáo làm càn! Nơi đây hỗn loạn, công tử mặc đồ trắng quá nổi bật, sợ rằng dễ bị cuốn vào cuộc phân tranh. Ta có ít bạc, công tử thay sang bộ vải thô cũ chút rồi chóng chóng rời đi đi.”
Đối phương không nghi ngờ gì. Cậu ta vội vàng đổi sang áo vá của tùy tùng, nhận nửa xâu tiền, sau đó cảm ơn hết mực và rời đi.
Thời Kính Chi hài lòng xách bộ áo trắng, xong xuôi lại chuyển sang xử lí trang phục trưởng lão mà gã Hoắc đã cố tình không mặc đàng hoàng.
Tư tưởng có qua có lại không thịnh hành ở Ma giáo. Hành lý của Hoắc trưởng lão không nhiều, ngoại trừ một mẩu giấy ghi tên tuổi, thẻ gỗ chứng minh thân phận trưởng lão và một thanh trường kiếm buộc lụa đỏ ra thì gã chỉ cầm theo ít bạc.
Mà thế lại càng tốt.
Suy cho cùng phái Khô Sơn cũng không phải danh môn chính phái gì, vì vậy tiểu công tử vừa đi, Thời chưởng môn đã lập tức lược bỏ quy trình cảm hóa yêu ma, hai người thẳng tay làm thịt Hoắc trưởng lão và bè lũ tâm phúc bằng cách dùng dương hỏa đốt chúng thành tro ngay tại chỗ.
Thế rồi buổi đêm, “Hoắc Trường Doanh” của phân đàn Bạch thủy vẫn ôm một công tử áo trắng, dắt theo đôi ba gã tùy tùng, cùng nhau tươi cười có mặt.
Thời Kính Chi mặt cười nhưng lòng đắng ngắt.
Ban đầu Thời chưởng môn rất tự tin về kế hoạch của bản thân. Đồ đệ cao thủ nhà mình dầu gì cũng từng là giáo chủ giáo Xích Câu, kinh nghiệm ứng đối với người Ma giáo phong phú. Còn hắn hiếm tiếp xúc với loại người hay hái hoa ngắt cỏ nên không dám diễn, đóng vai thư sinh vô tội thì ổn hơn.
Lăng giáo đông cao thủ, dịch dung đầy rẫy nguy cơ. Cũng may Hoắc Trường Doanh trẻ tuổi, lại mang nam sủng theo cùng, hai người họ nhờ thế cũng coi như là chống chế được.
Nào ngờ ý kiến của phái Khô Sơn khá là thống nhất – đại đệ tử thanh thoát như tiên, mà chưởng môn bất kể là khí chất hay tướng mạo thì đều giống bọn “yêu nhân” bừng bừng tà khí. Nếu cứ chia vai theo sắp đặt vốn dĩ thì sợ rằng sẽ khiến người khác sinh nghi. Không biết vì sao mà ngay cả Doãn Từ cũng không về phe hắn, chỉ giữ rặt một sự im lặng đáng ngờ.
Thời chưởng môn ấp úng hồi lâu, sau cùng đành phải mặc đồ của Hoắc trưởng lão, rồi một tay khoác vai Doãn Từ với nỗ lực sắm vai một gã yêu râu xanh. Thẩm Chu giúp họ trang điểm nhẹ nhàng cho dung mạo tầm thường hơn chút, đỡ gây chú ý quá độ.
Sương mù Tung Vụ mãi không tan, dù chẳng có trận mộ sương thì làn hơi trắng ngà vẫn sẽ chảy dọc bốn phía. Tổng đàn Lăng giáo không khó tìm, nó dựng ở một khe núi trên Tung Vụ và tản ra cái vẻ âm u. Lối vào khe núi treo hai chiếc đèn lồng dài màu đỏ sậm như thể sợ người ta không phát hiện ra nó.
Thời Kính Chi nở nụ cười cứng ngắc, bụng dạ thấp thỏm không yên. Nguyên cớ là vì Hoắc Trường Doanh thật sự không tài cán gì cho cam, tuy Thái Hành chẳng thèm làm cái trò giết người giả mạo nhưng giáo Xích Câu lại có khả năng đấy, nên hắn không tin Lăng giáo không phòng bị tí nào. Mọi người cũng tính đến trường hợp ấy, có điều đường tắt hấp dẫn quá, thôi thì đành tùy cơ ứng biến, xem xem đi được bao xa.
Sự lụi bại của Lăng giáo có thể thấy qua vẻ bề ngoài, cặp đèn lồng đỏ đung đưa đã xuất hiện kha khá vết rách thê lương. Bậc thềm vào thung lũng dơ bẩn như không có ai quét dọn. Tổng đàn Lăng giáo vốn được sơn son thếp vàng, bừng bừng khí thế, mà giờ vết sơn loang lổ, mạng nhện giăng đầy, trông càng thêm quái gở.
Trên đường đi, đoàn người không gặp một mống bạn đồng hành nào khác. May trong lầu vẫn sáng đèn và có bóng người đi qua đi lại, nếu không Thời Kính Chi đã tưởng phe mình trúng kế vườn không nhà trống.
Ngoài cửa tổng đàn có một lão nô bộc già nua, thấy đoàn người tiến lại gần, cặp mắt âm u chết chóc của lão liếc lên, lão cất giọng uốn lượn vòng vèo như đang ca hát: “Đến rồi đó ha—“
Nói thật, cửa vào quỷ mộ trông còn nhiều dương khí hơn chỗ này, Thời chưởng môn nổi cả da gà da vịt. Doãn Từ thì vẫn cúi đầu, mày thầm nhíu lại.
Tình hình của Lăng giáo cứ sai trái kiểu gì.
Khi Diêm Bất Độ còn tại thế, số lượng kẻ điên ở Lăng giáo nhiều hơn hẳn bây giờ. Nhưng Diêm Bất Độ cao tay khiến lũ quái nhân nằm ngoan ngoãn dưới sự khống chế của gã. Lăng giáo bấy giờ lầu son gác tía, thềm đá được người người tấp nập mài cho bóng loáng, mùi máu nhạt luôn váng vất giữa không trung. Bất kể bản tính có kiêu ngạo đến đâu thì mi cũng phải cúi đầu trước hai chiếc đèn lồng đỏ, cẩn thận bước từng bước lên bậc thềm rồi khách khí gọi người trình bái thiếp.
Bằng không chưa được năm bước là đã thấy máu mình lênh láng chảy.
Dù Lăng giáo sa sút, nhưng nếu thói kiêu ngạo bản năng chưa biến mất thì người Lăng giáo cũng không thể trở nên buông thả thế này. Tuy nhiên Lăng giáo bây giờ lại giống mấy trại cướp hạng ba hơn là ma giáo, thành ra, tuy hình dung như vậy về ma giáo có vẻ kỳ lạ song một suy nghĩ đã xoẹt qua đầu Doãn Từ ngay lúc đó.
Lăng giáo giải tán rồi.
Không phải giải tán theo cách lụi bại dần dần, cũng không phải suy yếu vì đã lâu không hoạt động. Diêm Bất Độ mới chết khoảng trăm năm, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, làm mai một cái hồn của một giáo phái không phải chuyện chớp nhoáng, muốn cho nó tan biến triệt để như vậy thì tất nhiên phải có người cố ý gây nên.
Chẳng buồn chứng thực thân phận, lão nô bộc mở cửa cho họ trong khi không thèm liếc thẻ bài lấy một lần. Lão chỉ ngó khuôn mặt “trông đểu đểu” của Thời Kính Chi, khịt mũi, rồi thả cho họ vào.
Các tầng dưới của tòa lầu son bày biện đầy rẫy các loại đồ nhắm rượu đã hơi ôi. Xác chết và vàng bạc chất chồng lẫn lộn, ngọc thạch kẹt giữa xương trắng, ngọc trai ngâm trong dịch tử thi. Giòi bọ lúc nhúc, côn trùng bay vù vù. Bước lên những tầng phía trên của lầu son, cảnh tượng lại trở nên hoang đường hơn nữa – bàn ghế xa hoa đổ nghiêng đổ ngả, rượu quý vương vãi khắp sàn. Một lũ quái nhân mặc đồ xanh xanh đỏ đỏ, choàng thêm lớp đồng phục Lăng giáo, trông như đám khỉ lẫn lộn vào nhau. Mấy trưởng lão ngồi ở ghế đầu đang nhàn nhã thưởng rượu, làm ngơ khung cảnh hỗn loạn xung quanh.
So ra lại thấy cái điệu bộ giả làm yêu râu xanh của Thời Kính Chi mới tầm thường và vô hại làm sao. Chẳng qua không ai nhìn hai người họ, cũng chẳng ai thèm chất vấn. Doãn Từ cảm nhận được rằng đám đông trước mắt đang nhân cơ hội để mà cuồng hoan hơn là đang xả nỗi lòng vì không chiếm được thị nhục.
Phái Khô Sơn chỉ cắt cử bốn người ra trận, còn Thẩm Chu thiên về điều tra chứ võ nghệ không cao nên ở bên ngoài tiếp ứng. Diêm Thanh và Tô Tứ cũng đã có mặt. Tô Tứ vẫn giữ được chút bản năng ở giáo Xích Câu, hắn ta gần như đã nhấc con dao lóc thịt lên ngay lập tức. Diêm Thanh thì hé mắt, nhìn cái chốn tàn tạ cụ tổ để lại mà không giấu nổi ánh mắt khinh bỉ của mình.
Hai thầy trò tìm ghế trống rồi cố gắng hạ bàn tọa một cách nhàn nhã nhất. Ánh mắt tứ phương chốc chốc lại lia qua, Thời Kính Chi ngồi thẳng tắp, bộ vuốt như bị khâu dính lên vai Doãn Từ, không mảy may di chuyển.
Nếu bên cạnh là người khác thì hắn đã nhập vai ngay được rồi, tuy không nhuần nhuyễn quá nhưng với bản lĩnh của hắn thì thế cũng đủ để đánh lừa đám ác nhân kia. Khổ nỗi hắn quá bối rối khi đối diện Doãn Từ. Hắn chỉ vừa tạm quen với kiểu thân mật bằng lời nói thôi, thật sự không thể động thủ công khai cho nổi. Thời Kính Chi mới thử trượt tay xuống là gáy đã đỏ bừng chứ nói gì đến ve vãn.
Cực chẳng đã, Doãn Từ đành phải cứ thi thoảng lại dựa dẫm vào Thời Kính Chi, giúp cho hai người trông không đến nỗi giống hai vị hòa thượng đang tĩnh tọa tại chỗ.
Doãn ma đầu rất muốn thở dài. Y mà biết trước đối phương e thẹn thế thì đã cho hắn diễn thư sinh, khéo còn hợp lí hơn. Thời chưởng môn ngồi gì mà đoan trang quá thể, quá giống đệ tử tục gia chùa Kiến Trần, và quả nhiên đã có vị trưởng lão ngờ vực nhìn sang.
Tưởng nghiện vật, tưởng dục vọng bừng bừng cơ mà?
Thời Kính Chi cũng ý thức được cứ vậy sẽ hỏng việc mất, hắn hít sâu một hơi, sau đó đánh bạo ôm eo Doãn Từ, nhấc một chén rượu lên và nói bằng vẻ mặt nhăn nhó gần như là dữ tợn: “Nào, nếm… nếm…”
Kết quả, Thời Kính Chi chưa nói hết câu đã không nhịn được quan sát Doãn Từ, để rồi tự sặc nước bọt suýt ho sù sụ tại chỗ.
Xung quanh mà không nhiều tai mắt thế thì Doãn Từ đã phá lên cười thành tiếng lâu rồi. Y bóp má Thời Kính Chi: “Nhóc câm sắp câm lại rồi hả?”
Câu này chính xác là chạm nọc Thời Kính Chi. Hắn nốc cạn chén rượu, lầm bầm: “Sơ suất nhất thời thôi.”
Doãn Từ không khỏi trêu hắn: “Tại ta tính toán thiếu sót. Quên mất Thời Kính Chi là người mới hôn phớt đã đỏ mặt tía tai rồi.”
Nói đoạn y áp sát Thời Kính Chi rồi thì thầm bên tai hắn: “Thôi, trẻ con vẫn là trẻ con, để ta hướng dẫn vậy, cũng không phải chưa…”
Chưa nói hết, cánh tay trên eo y đã siết chặt. Ngay kế tiếp là đôi môi nồng mùi rượu áp xuống, cắt đứt lời còn lại của Doãn Từ. Thời Kính Chi hôn dứt khoát và mạnh mẽ nhưng lại chỉ lướt qua một cách vô cùng trân trọng.
“Không phải ‘trẻ con’.” Giọng Thời Kính Chi đã bình tĩnh hơn. “Ở đây toàn một lũ điên và sặc mùi rượu thối, không phải chỗ cho ngươi. Ta không muốn cợt nhả người ta quý trọng ở nơi này thì có gì không đúng?”
Hắn nói bằng thái độ chân thành tới nỗi lời trêu ghẹo suýt thốt lên của Doãn Từ mắc kẹt trong vòm họng làm y suýt sặc.
May mà đúng lúc này, gian phòng hỗn độn chợt lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm về phía ghế đầu còn trống: một người trẻ tuổi vừa bước ra, sửa sang tay áo rồi ngồi ngay ngắn trước bàn. Người nọ trông sáng sủa, khuôn mặt phần nào giống Diêm Thanh. Đôi mắt đỏ của cậu ta lia qua gian phòng be bét rượu mà không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì.
Diêm Thanh đứng sau lưng hai thầy trò ưỡn lưng thẳng tắp, mím chặt bờ môi.
Đó là giáo chủ đương nhiệm của Lăng giáo, Diêm Tranh.
Kẻ này không mấy nổi danh, cũng hiếm lộ diện trên giang hồ. Doãn Từ chỉ coi cậu ta như một con rối bị các trưởng lão thao túng, giờ gặp mặt, xem ra con rối cũng có chút tài cán, hành động cử chỉ không hề nhu nhược.
Chẳng qua ánh mắt của cậu ta rất nặng nề, không có sức sống, trông khá là quen.
Diêm Tranh nhìn từng người một cho đến khi thấy Thời Kính Chi đang mặc đồ trưởng lão. Cậu ta quan sát Thời Kính Chi một lát, đoạn hỏi thẳng.
“Ngươi là?”