Chương 86: Pháp trận
Nữ vương Mật Lam không giống Diêm Bất Độ, nàng không định để lại manh mối cho người đời. Hận thù và tuyệt vọng mênh mông đổ ập xuống khiến Thời Kính Chi suýt mất ý thức.
Nữ vương còn tàn nhẫn hơn Diêm ma đầu, không hề nương tay với “đồng loại”. Thời Kính Chi hơi hoảng, nếu không được Doãn Từ và Trần Thiên Phàm hỗ trợ thì chưa chắc mình đã thắng bí điển được. Muốn đối phó với sức chiến được triển khai toàn bộ của “Đội đưa tang Nữ vương”, xem ra bình thường hắn phải có một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh là ít nhất.
Nữ vương chỉ để lại lời trăng trối cho đồng loại nào đủ mạnh mẽ.
Thời Kính Chi không biết tình trạng của mình bây giờ có được coi là lách luật không, nhưng hắn thoáng có cảm giác di ngôn của Nữ vương chắc chắn không phải một thứ hắn dễ dàng tiêu hóa được.
Quả nhiên, trong nỗi tuyệt vọng bàng bạc, tin tức nàng đưa ra tương đối trực tiếp.
Đầu ác mộng, Thời Kính Chi thấy dòng sông băng dài vô tận trên đất bắc. Nữ vương Mật Lam đứng ở mép sông băng, người khoác hoàng bào màu trắng xanh, khí thế toàn thân xuất chúng và đáng sợ.
Bên cạnh nàng không có ai.
Đối diện nàng là một đội quân hơn mười nghìn lính Đại Duẫn và mấy nghìn binh sĩ Mật Lam lẫn bên trong. Kẻ cầm đầu là một lão già cưỡi ngựa trắng, xem cách ăn mặc thì chắc hẳn là quốc sư Đại Duẫn.
“Trẫm là gì? Là quái vật, hay là vũ khí mà các ngươi chế tạo ra?”
Dưới mây đen và gió bão, nàng hỏi rất bình tĩnh. Giọng nàng được thuật pháp truyền đi, võ tướng và binh sĩ xung quanh hờ hững, hình như chỉ Quốc sư mới nghe thấy được.
Quốc sư hơi nhướn mày, nhìn xuống Nữ vương từ trên cao. Lão ho ra máu song nụ cười vẫn giễu cợt, cơ thể ốm yếu như bị dìm xuống sông băng.
“Lúc chữa bệnh trẫm đã tìm thấy pháp trận trong máu bản thân. Pháp trận phức tạp thế này không giống được tạo ra bởi con người, nhưng nó quả thực có dấu vết con người sửa đổi. Nó đã xuất hiện cùng trẫm từ lúc mới sinh, chứng bệnh đoản mệnh quái lạ và dục niệm khủng khiếp của trẫm cũng liên quan đến nó, đúng chứ?”
Ngữ điệu của Nữ vương giống quở trách hơn là nghi vấn. Ánh mắt Quốc sư có vẻ khen ngợi, nhưng chẳng mấy chốc khen ngợi đã hóa thành nuối tiếc.
“Có thể phát hiện pháp trận, không hổ là bậc kỳ tài pháp thuật trong truyền thuyết, đáng tiếc…”
Lão nói rất nhỏ rồi cũng dùng pháp thuật truyền đi, giọng lão châm chích như kim.
“Khỏi cần tiếc, giờ phút này đây trẫm chỉ muốn chết minh bạch. Lão khọm, nếu lão có gan nói dối trước mặt trẫm, thì dù có xuống địa ngục trẫm cũng sẽ mang theo mấy vạn người sau lưng lão.”
Nữ vương Mật Lam cười khẩy, ngắt lời lão.
Quốc sư tỏ ra xót xa như thể đang nhìn một đứa trẻ chuyên gây hấn. Lại nhìn vô số thuật pháp sẵn sàng khởi động bên cạnh Nữ vương, lão trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Các đời Đại Duẫn đều có đứa con của dục vọng, người này tài năng xuất chúng, phong thái hào hoa. Thánh nhân dùng thân tế trời nên mới được trời cao ban thưởng, các ngươi không phải quái vật mà là hy vọng trời ban. Chúng ta cũng thấy khổ tâm lắm khi đưa ngươi đến vùng đất tự do.”
“Tiếc rằng… lòng dạ đàn bà nông cạn, định dục lệch lạc, cuối cùng khó tiếp nhận vận trời.”
Nữ vương cười rạng rỡ hơn, gió thốc qua ống tay áo nàng, khí thế của sát nhân và thần tiên đan xen một chỗ.
“Đứa con của dục vọng? Định dục? Trẫm lại hỏi ngươi, chứng bệnh tia máu quái lạ suýt hại chết trẫm là định dục đấy à?”
Quốc sư gật đầu hiền từ: “Đúng vậy.”
Nữ vương siết chặt khăn tay, nụ cười hơi biến dạng. Mây đen cuồn cuộn trên trời, trong mây, tiếng sấm rầm rì vọng lại.
Nỗi tuyệt vọng mạnh mẽ dần lên của nàng kéo theo những mảnh vỡ ký ức lộn xộn. Rất khó để khẳng định hồi ức ngày định dục là sự ban phúc hay một lời nguyền, chỉ biết rằng nàng sẽ không bao giờ có thể vùng ra khỏi nó.
Nữ vương Hứa Lạc mắc bệnh ho ra máu bẩm sinh, khó nuôi nên bị hoàng gia ghẻ lạnh. Nàng vào cung đã lâu mà vương tộc chỉ coi nàng như một món đồ trang trí xinh đẹp rồi cấp cho nàng một nữ nô tên là A Đào.
Có điều vô tình cắm liễu, liễu lại xanh. Hai mảnh bèo gặp nhau, Nữ vương có người bạn đầu tiên của nàng.
Một ngày mùa xuân nào đấy, nàng nhận được một chiếc khăn tay. Dưới ánh mặt trời, nữ nô A Đào háo hức cười rạng rỡ.
‘Nhận đi mà, là em thêu đó! Em nhớ hôm nay là sinh nhật nàng. Ầy, hai ta đều bị giam hãm ở đây trong lẻ loi cô độc, chí ít cũng phải làm chỗ dựa cho nhau chứ.’
‘Em mới học một làn điệu Đại Duẫn từ em gái, để em hát cho nàng nghe nhé! Tiếng Đại Duẫn thế nào ấy nhỉ, gió… gió ấm hữu tình, nhánh đào xinh…’
“Tiếc rằng cả nhà em đều là nô bộc cho hoàng thất. Nếu không chắc chắn em sẽ đi khắp nơi ca hát. Sau này nàng muốn làm gì hở A Lạc?’
Rõ ràng chỉ là một nụ cười, nhưng lại là điều tuyệt vời nhất mà Nữ vương từng gặp. Nàng ra sao cũng được, nhưng nàng vẫn muốn nhìn lại nụ cười ấy một lần.
Biết đâu nàng có thể thực hiện nguyện vọng của cô bé ấy.
Mấy năm sau, bên cạnh núi xác hoàng thất, trên vương tọa nhuốm máu, tân vương vui vẻ tuyên bố với người bạn của mình.
‘Ta sẽ xóa bỏ chế độ nô lệ cho cho hoàng thất, em có thể tự do ca hát.’
‘Ta sẽ chăm sóc người nhà của em, cũng sẽ chăm lo cho đất nước này… Bây giờ ta có thể làm bất cứ điều gì ta thích.’
‘… Vì sao em không cười hả A Đào?’
Nô lệ A Đào thấp thỏm quỳ dưới vương tọa, không dám ngẩng đầu. Nghe đến câu hỏi cuối, thiếu nữ mới ngẩng mặt, nở nụ cười thảm hơn cả khóc.
Không bao lâu sau, nhà A Đào bị dân chúng tấn công với lí lẽ “bán đứng vương tộc, ủng hộ bạo quân”. A Đào không cầu cứu bạn cũ, lúc Hứa Lạc phát hiện, nhà họ đã vượt biên giới, chạy đến Đại Duẫn.
Nữ vương không thể tìm lại nụ cười ngày xưa nữa.
Sau khi A Đào hoảng hốt đào tẩu, Nữ vương có cai trị giỏi đến đâu thì dưới tầm mắt của dân chúng Mật Lam, nàng sẽ mãi mãi là kẻ giết chồng diệt tộc và cướp ngôi, là kẻ tha hương mưu hèn kế bẩn. Nàng tiến thoái lưỡng nan, đã vậy còn sắp chết.
Trong thâm tâm nàng hiểu rõ nàng sẽ không bao giờ thấy nụ cười như vậy nữa.
Nàng sống một cuộc đời đáng thương và nực cười làm sao, để đến cuối cùng chỉ đổi lại được lời nhận xét nhẹ tênh “lòng dạ nông cạn, định dục lệch lạc”.
Thế cái gì mới gọi là “đoan chính”?
Nữ vương buông tay, chiếc khăn nhăn nhúm bay theo gió, rơi xuống núi sông. Nàng nhìn xoáy vào mắt Quốc sư, gằn giọng: “Các thế hệ Đại Duẫn đều có đứa con của dục vọng, tài năng xuất chúng, phong thái hào hoa. Trẫm đã hiểu, vậy là trẫm không phải kẻ cuối cùng… Thế là đủ, đủ cả rồi.”
“Nào, để trẫm dạy nhà ngươi hai chuyện. Thứ nhất, kẻ sắp chết chưa chắc đã nói thật. Bảo không giết người là trẫm lừa ngươi. Mà chuyện thứ hai…”
Sau khi buông bỏ khăn tay, nàng cười tươi hơn trước.
“Ngươi nên giấu kỹ bí mật của mình, chưa chắc người chết đã không biết nói đâu.”
Nữ vương vừa dứt lời, vô số họa tiết nguyền rủa đỏ tươi đã bắn ra. Quốc sư biến sắc, cố gắng dùng thuật pháp chống cự nhưng trái tim đã bị xuyên thủng ngay lập tức. Giữa máu đỏ văng tung tóe, mặt sông băng rộng lớn bất thình lình vỡ vụn, đội quân mấy vạn người ngã xuống lòng sông.
“Lão khọm, thôi thì mời lão chứng kiến nỗi hận của ‘đàn bà’.”
Thi thể Quốc sư bị hoa văn nguyền rủa kéo đến gần, Nữ vương ôm cái xác vào lòng. Một luồng sáng màu máu lóe lên đem đến nhiều xác người hơn nữa. Trước khi bị thi thể chôn vùi, Nữ vương khẽ nói.
“Trẫm sẽ để các ngươi hiểu rõ, thánh nhân nọ dùng thân tế trời, song cái nhận được không phải vận may mà là vận rủi.”
“Trẫm sẽ trở thành vận rủi ấy.”
Rồi mấy chục, mấy trăm năm sau, chắc chắn sẽ có đồng loại của nàng tiến vào đất bắc. Dù chỉ là một khả năng bé nhỏ thì nàng cũng muốn họ phải trả giá đắt.
Trong nỗi tuyệt vọng và căm thù vô cùng tận, nàng chảy hàng nước mắt cuối cùng. Khi ác mộng đến hồi kết, Thời Kính Chi thấy Nữ vương mấp máy môi nhưng rồi lại bướng bỉnh nuốt lời trên môi xuống.
Nhìn khẩu hình, có lẽ nàng muốn gọi “A Đào”.
Thông tin đến từ “Di ngôn” trong ác mộng và cảm xúc khi đối diện với núi xác ngày một cao đều rất đáng sợ. Thời Kính Chi thở gấp, ngồi bật dậy.
Hắn giãy giụa như người chết đuối, cho đến khi được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Thời Kính Chi lập tức nắm chặt bàn tay kia rồi ôm lấy chủ nhân của nó. Tuyệt vọng và bí bách suýt nhấn chìm hắn, may thay hắn có một khúc gỗ mãi mãi không chìm.
“Tỉnh rồi à?” Doãn Từ khẽ thở phào.
Thời Kính Chi không biết tình trạng của mình đã tính là tỉnh chưa – cảm giác chuếnh choáng đến từ di chứng của lời nguyền con rối sống và ảnh hưởng từ “di ngôn” của Nữ vương làm đầu óc hắn sắp nổ tung. Thời chưởng môn buông đồ đệ ra, vịn thuyền gỗ, cố gắng nôn mửa.
Mỗi tội dạ dày hắn trống không, hắn nôn khan mất hồi lâu mới nguôi ngoai được.
Ký ức hồi ba tuổi hồi phục giúp Thời Kính Chi hiểu rằng chuyện “định dục” chắc chắn liên quan tới Quốc sư đời trước. Ai ngờ cái “liên quan” này đã bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước.
Kẻ nhúng tay vào sự việc không phải một người mà là cả một nhóm người.
Nữ vương Mật Lam, Diêm Bất Độ và bản thân Thời Kính Chi đều là một dạng sinh vật nào đó được gọi là “đứa con của dục vọng”. Chứng bệnh ho ra máu và ham muốn vặn vẹo của họ đều sinh ra nhờ thân phận này.
Nhiều thế hệ Đại Duẫn đều có đứa con dục vọng, vậy ngoại trừ Nữ vương và Diêm Bất Độ là hai kẻ nổi danh ra, rốt cuộc còn bao nhiêu người đã chết đi trong lặng lẽ?
Theo cách nói của di ngôn, đứa con dục vọng chỉ xuất hiện sau khi Quốc sư đời nhất tế trời. Nhưng đứa con dục vọng dùng để làm gì?
Thời Kính Chi chỉ muốn bay đến Dịch đô rồi tra khảo Giang Hữu Nhạc ngay lập tức. Chỉ tiếc Giang Hữu Nhạc được bảo vệ kỹ lưỡng, trong khi hắn thì bị hoàng gia đề phòng, sợ rằng không thể ra tay.
Huống hồ bây giờ hắn phải lo chuyện quan trọng hơn trước mắt.
Không có chứng bệnh đoản mệnh nào hết, chỉ có pháp trận không rõ công dụng nằm trong máu hắn mà thôi. Pháp trận xuất hiện trong cơ thể họ từ lúc mới sinh, ngay cả Nữ vương Mật Lam cũng không thể xử lí nó, chứng tỏ nó không hề dễ xử.
Đã qua thời gian mà lời nguyền rối sống có hiệu lực, Thời Kính Chi mất nguồn pháp thuật dự trữ của Trần Thiên Phàm nên không thể suy đoán sâu hơn. Hắn túm tay Doãn Từ, mệt mỏi nhìn xung quanh: “Trần tiền bối với bà Vệ đâu?”
Thuyền gỗ giống một loại pháp khí nào đó, nó đậu an toàn trên đồng tuyết trắng xóa. Thi Trọng Vũ và Diêm Thanh vẫn hôn mê, trên thuyền chỉ thiếu Trần Thiên Phàm và bà Vệ.
Doãn Từ cụp mắt, đáp hời hợt: “Đi cả rồi.”
Cảm xúc rối loạn của Thời Kính Chi bỗng lắng lại. Pháp khí còn hơi ấm chứng minh họ mới tiếp đất không lâu. Xung quanh trống trải. Như vậy từ “đi” chỉ có một ý nghĩa.
Qua hồi lâu, hắn mới đờ đẫn nghĩ, rõ ràng trước khi hắn hôn mê, hai ông bà ấy vẫn khỏe mạnh cơ mà? Tại sao lúc hắn tỉnh dậy họ lại không còn nữa?
Hắn vội siết tay Doãn Từ như sợ đối phương cũng bỗng dưng biến mất. Mới gỡ bỏ cấm chế mà hắn đã tiếp nhận di ngôn tàn nhẫn, thể chất và tinh thần của hắn đều không được nghỉ ngơi. Doãn Từ nhìn hắn, thấy được sự mệt mỏi rõ ràng trong mắt hắn, sức sống hừng hực ngày xưa cũng nhạt nhòa.
Y tư lự hồi lâu, không hỏi chuyện di ngôn mà nói: “Tình trạng của Thi Trọng Vũ và Diêm Thanh không ổn lắm, cần nơi ấm áp dưỡng thương. Nơi này cách Loan Xuyên không xa, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ chân chốc lát.”
“Mặt trời vừa mọc, âm khí loãng hơn. Ta đi tìm Tô Tứ, người ở đây chờ ta.”
Doãn Từ dặn dò bằng ngữ điệu bình tĩnh, đem lại cảm giác vững vàng đáng tin, giúp người nghe thấy yên lòng.
Cảm giác cũng giống như nhiều năm về trước.
… Phải rồi, cơ thể A Từ là bất tử. Thời Kính Chi muộn màng nhớ ra chuyện này, nhớ xong lại bắt đầu ngơ ngẩn.
Phút chốc hắn đã thấy đau chung nỗi đau của Nữ vương Mật Lam. Nếu không có ai bên cạnh thì khi sự thật nặng nề giáng xuống, có lẽ bản thân hắn cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng vô ngần.
Thời Kính Chi bỗng thấy mừng, cái cảm giác mừng rỡ diệu kỳ vì tai qua nạn khỏi, lưng không khỏi mướt mồ hôi. Mà Doãn Từ như đã hiểu nhầm biểu cảm thẫn thờ của Thời Kính Chi, y cho rằng hắn vẫn chưa hoàn hồn từ ác mộng.
Y nhét túi đựng bùa bình an vào tay hắn: “Bà Vệ thêu đấy, ở trong đựng phù bình an mà Trần Thiên Phàm viết. Phải nhớ không được mở ra bừa bãi… Ta nhận ‘khế hoa đăng’ của người thì cũng nên tặng lại gì đấy chứ.”
Dứt lời, Doãn Từ lại giơ một túi gấm bình an khác cho Thời Kính Chi xem: “Còn đây là túi của ta, ta cất kỹ khế hoa đăng bên trong rồi.”
Ồ, y đang dỗ mình.
Thời Kính Chi bỗng thấy cái chiêu dỗ trẻ con ít ỏi của Doãn Từ hai mươi năm không đổi, có thể thấy y không có nhiều mánh lắm. Lúc này tuy tâm trạng rất nặng nề nhưng Thời chưởng môn cũng đã suýt phải bật cười.
Doãn Từ tiếp tục đóng vai ông bố giả một cách vụng về, ngữ điệu hơi lưỡng lự: “Đến Loan Xuyên rồi ta lại làm cá cho người.”
Thời Kính Chi cẩn thận ôm túi gấm vào lòng rồi quay sang nói với Doãn Từ: “Vi sư hết ba tuổi lâu rồi, ban nãy là đang nghĩ chính sự thôi.”
Hắn không còn là nhóc câm ngày xưa, đút lót kiểu này không lừa được hắn nữa.
“Nhưng ta vẫn muốn ăn cá sốt hoa quả đấy nhé.” Nghĩ ngợi chốc lát hắn lại nghiêm túc bổ sung.
Nét mặt Doãn Từ giãn ra. Y thở phào, vừa toan trả lời thì bỗng nhíu mày.
Thời Kính Chi nhìn theo tầm mắt Doãn Từ, thấy một làn khói trắng cuồn cuộn cách họ không xa. Hình thù làn khói hơi dị, yêu khí cũng mờ mờ.
Đợi lúc làn khói đến gần hơi thì Doãn Từ và Thời Kính Chi mới nhìn ra đại khái hình dạng của nó. Đó là một đàn thỏ yêu kéo một chiếc xe trượt tuyết cỡ nhỏ, trên xe đứng một người, trong lòng người này lại ôm một con… ngỗng lớn.
Đầu ngỗng lủng lẳng hai cái vòi thịt, ánh mắt nghiêm khắc và bất mãn, trông quen dễ sợ.
Bạch gia đeo miếng ngọc trên cổ, nét mặt còn hoảng hốt, may không bị thương. Tô Tứ hôn mê nằm ở đuôi xe trượt tuyết, cơ thể bị bọc kín bởi trang phục dày, mặt dính máu, trông đã gần hấp hối.
“Chào Thời chưởng môn, đã lâu không gặp. Phái Khô Sơn các vị đánh rơi mấy thứ đó nhỉ?” Xe trượt tuyết đậu lại bên cạnh thuyền gỗ, người trên xe nở nụ cười duyên dáng.
Thời Kính Chi: “… Đa tạ Thẩm cô nương.”
Hắn dở khóc dở cười, đành phải tạm thời diễn tuồng chung với Thẩm Chu trước. Với kinh nghiệm cá nhân thì Doãn Từ đã phát hiện hai người họ có liên hệ với nhau từ dưới quỷ mộ rồi. Bây giờ Thẩm Chu lại giả bộ không quen làm hắn nhất thời không biết có nên giới thiệu nàng thuộc hạ này không nữa.
Mà trong bầu không khí hiện tại, nói hay không nói đều ngại như nhau.
Thời chưởng môn vừa nhận được tấm chân tình, tấm chân tình vẫn còn hâm hấp nóng, hắn không muốn lúc này lại lỡ tay làm nó xước tí nào. Thế là hắn cứng họng, không biết phải ứng biến ra sao.
Bên kia, đúng là Doãn Từ vẫn nhớ mặt người mới tới – Thẩm Chu dưới quỷ mộ.
Lúc ở quỷ mộ Thời Kính Chi đã lén lút qua lại với nàng ta. Xưa giờ đệ tử Duyệt Thủy các luôn bôn ba khắp chốn nhằm điều tra các sự vật sự việc lạ kỳ. Do đó họ có thể miễn cưỡng giải thích cuộc hội ngộ hôm nay là trùng hợp, có điều…
Doãn Từ liếc nhìn còi gọi chim trên ngực Thẩm Chu, lại nghĩ tới lông chim sẻ trên người Thời Kính Chi hồi trước, lập tức hiểu rõ tình hình. Chỉ là không biết Thời Kính Chi đã đề cập chuyện y đổi da mặt với đối phương chưa.
Chung quy, hai người họ vẫn luôn lén liên lạc khi không có Doãn Từ, bây giờ y vạch trần chuyện này thì lại sỉ nhục người ta quá. Thời Kính Chi chưa lên tiếng, y mở miệng bừa bãi thì không hay.
Hai thầy trò một kẻ nhìn trời một tên ngắm đất, bầu không khí yên lặng một cách rất chi là quái gở.
Thẩm Chu quan sát thái độ khả nghi của hai người, lông mày càng lúc càng giương cao. Thấy không ai trong số họ lên tiếng, nàng bắt đầu suy ngẫm.
Cuối cùng Thẩm Chu túm Tô Tứ lên thuyền gỗ rồi quay sang bảo Doãn Từ: “Thôi được rồi, ta biết ngươi. Ta đúng là thuộc hạ của Thời Kính Chi, có điều ngài ta không kể linh tinh về ngươi với ta đâu. Tin tức của Duyệt Thủy các luôn nhạy, vừa nghe nói ngươi hôn sư phụ ở cổng thành ngay trước mặt mọi người là ta đã nhận ra ngươi ngay rồi.”
Nàng cười tủm tỉm, cố gắng xoa dịu bầu không khí.
“Doãn Từ nhỉ? Dưới quỷ mộ ta ấn tượng với ngươi lắm đấy. Dám động khẩu hôn sư phụ như thế ta mới thấy có mình ngươi thôi.”