Chương 85: Hung - Cát
Bạch gia nằm trong lòng Tô Tứ, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang.
Chắc chắn khả năng của nó đã gặp vấn đề gì đó, nhưng mãi mà nó vẫn không biết vấn đề xảy ra ở bước nào.
Chẳng lẽ là từ lúc rời giáo Xích Câu à?
Nghề chính của giáo Xích Câu là khám phá mọi huyệt mộ lớn nhỏ trên thiên hạ, họ rất để tâm chuyện vận khí. Trước khi xuống mộ họ thậm chí còn mang theo gia cầm gia súc bình thường để trừ tà và để bổ sung sức lực trong trường hợp cần bắt yêu quái đặc biệt.
Bạch gia là do một phân đàn của giáo Xích Câu tìm ra ở quán rượu rồi đưa đến cho tổng đàn. Nó có trực giác mạnh bẩm sinh, biết tránh hung, trừ tà, được coi như “pháp khí sống” của toàn giáo.
Tổng đàn giáo Xích Câu nằm ở sa mạc phía tây bắc, nơi này thời tiết hanh khô, ấy vậy mà nó lại có riêng cho mình một cái hồ trong vắt. Bình thường nó được ngủ trên rơm rạ mới nhất, ăn cỏ và cá tươi nhất. Lăng mộ của các vương tôn quý tộc vớ vẩn thậm chí không xứng để bậc lão làng như nó ra tay.
Bạch gia vốn có thể sống ung dung nhàn nhã đến hết đời.
Cho đến mấy tháng trước, nó đang khoái chí gặm một lượt hết người hầu kẻ hạ thì lại đột nhiên có dự cảm không hay. Cảm giác này rất quái, không tài nào diễn tả được. Nó cứ thấy mình phải rời khỏi đây, vấn đề là nó không biết mình nên đi đâu cả.
Thế là nó đành ủ rũ nằm trong ổ rồi tự ngẫm lại đời ngỗng bằng bộ óc không lớn được bao nhiêu của nó.
Ai ngờ đêm hôm ấy, một đôi tay của tội ác vươn vào ổ ngỗng. Bạch gia nổi giận, vừa toan cắn kẻ địch thì mỏ đã bị dây thừng trói cứng cựa. Nó sợ đến đứng hình – rõ ràng tên khốn này đã chuẩn bị đầy đủ!
Nhưng tướng tá thằng cha vô liêm sỉ này rất được, võ nghệ cũng nên cơm nên cháo. Gã ta im lặng bế nó, lưỡi đao sáng quắc kề cạnh cổ nó.
Bạch gia không giãy giụa, cặp vòi trên đầu nó thẳng đơ, nó loáng thoáng cảm nhận được vận khí trên người gã. Tuy Bạch gia luôn khinh thường người khác nhưng suy cho cùng nó cũng chẳng mấy thông minh. Nó đưa ra quyết định đơn giản và trực tiếp nhất: nơi đây đã xuất hiện điềm chẳng lành, mà người này lại đặc biệt may mắn. Đã vậy thì đi theo gã luôn đi, còn do dự làm gì?
Theo lầm người thì lên vỉ nướng, theo đúng người thì ăn sướng mặc sung.
Tuy nhiên từ khi “đầy tớ mới” của nó gia nhập phái Khô Sơn, nó chưa gặp chuyện gì tốt lành cả. Nhóm người kia đen đến mức nó cũng suýt đâm ra nghi ngờ bản thân mình. May là mọi việc tạm êm xuôi, nhóm người không vướng tai họa nào lớn, Tô Tứ ngày một năng động, trực giác của nó không tính là sai.
Cho tới lúc này.
Lúc này, tại đây, tình hình “ăn sung mặc sướng” của nó quá tệ, nó sắp tắt thở luôn rồi.
Tô Tứ rúc mình trong một góc hang, môi tím tái, mặt mày trắng bệc, máu trên áo quần đã đông cứng. Cách hắn mấy bước chân là một cái xác chết thảm nằm dưới đất, bộ đồ tông Mật Sơn trên xác chết đã rách tươm.
Bạch gia bị Tô Tứ ôm cứng trong lòng, đôi mắt hạt đậu của nó không tỏ ra lạnh lùng mà thoạt trông rất lo lắng.
Tô Tứ bật cười, dùng cằm cọ đầu nó.
“Trực giác báo nguy của mày không linh lắm ha… Nhưng mày đã giúp tao nhiều lắm rồi, mỗi người đều có số mệnh riêng, tao sợ mình chỉ có thể chu cấp cho mày đến đây thôi.”
Bạch gia sốt ruột vặn mình tránh khỏi vòng tay Tô Tứ. Sau đấy nó vừa khẽ kêu một cách cao quý, vừa tiếp tục suy tư, cố gắng tìm xem chỉ dẫn của mình đã sai từ lúc nào.
Dựa theo trực giác mách bảo thì cả hai bọn họ đều sống được mới được.
Lẽ nào hôm nay đã phát sinh cái gì đó đặc biệt?
Sáng sớm hôm nay, Bạch gia phát hiện một luồng khí thế cực hung. Nó liền lập tức dùng đủ hành động nào giẫm nào cắn để đánh thức Tô Tứ, toan cứu gã đầy tớ của mình.
Y như dự đoán của nó, Tô Tứ khoác thêm áo rồi đuổi theo nó với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Chỉ cần vài tháng tiếp xúc là Bạch gia đã hiểu rõ đầy tớ của mình. Tô Tứ luôn sống trong cảnh giác, con dao lóc thịt là vật bất li thân của hắn ta. Hắn biết làm thế nào để sống sót nên chắc chắn có thể thoát khỏi những tình huống ngặt nghèo.
Tiện nhất là Tô Tứ khá bình tĩnh và tàn nhẫn, không làm việc thừa thãi. Tô Tứ từng lợi dụng người khác, hắn biết phải kịp thời dứt bỏ quan hệ hơn bất cứ ai.
Hắn là cần câu cơm hiệu quả lâu bền.
Quả nhiên linh cảm của Bạch gia đến kịp thời. Tô Tứ vắt chân lên cổ chạy được một quãng xa, hắn vừa bắt kịp ngỗng yêu thì đã thấy bầy yêu đông nghìn nghịt.
Phát hiện thịt người tươi mới, mấy con tiểu yêu rời đội hình và bổ nhào vào Tô Tứ. Tô Tứ cụp mắt, dao lóc thịt vung lên, máu văng tung tóe.
Chuyện đến đây vẫn bình thường, có điều sau đó, hình như con người luôn bình tĩnh này đã quyết định sai…
Nguy hiểm đã ở trước mặt mà Tô Tứ không bỏ chạy. Hắn đá văng xác yêu dưới chân, một tấm phù rách nát trên da yêu quái bỗng thu hút sự chú ý của hắn.
Là Thiếu giáo chủ giáo Xích Câu, Tô Tứ không cần tự tay vẽ trận và làm phép, nhưng do kẻ địch thường dùng trận pháp căn bản cũng như các mộ lớn đều sử dụng dị thuật âm tà nên hắn vẫn phải học toàn diện.
“Trước kia tao ghét cay ghét đắng đống phù chú của nợ này, không ngờ bây giờ lại phải cảm ơn lão yêu bà.”
Tô Tứ vân vê mảnh giấy trắng bợt không mấy nổi bật.
“Mày gọi tao ra là vì chuyện này à?… Thuật phá trận đơn giản mà thôi. Nhưng có người cố tình xé tan phù, dính mảnh phù lên người lũ yêu, mượn yêu khí che giấu thuật pháp.”
“Muốn ngấm ngầm phá hoại trận phòng hộ à? Ồ, Bên Tam Tử có Thời chưởng môn và Doãn tiền bối nên sẽ không sao…”
Bạch gia chớp mắt, mong đợi Tô Tứ dẫn nó đào tẩu. Ngỗng yêu không hiểu pháp thuật hay pháp trận gì đó, chỉ biết khí thế hung ác ở nơi này làm nó phiền lòng.
Nếu là ngày trước thì Tô Tứ đã chạy xa từ sớm, nhưng giờ hắn lại chỉ đứng đực ra, miệng lẩm bẩm mấy cụm từ khó hiểu như “tìm hung”, “phá trận”.
Nó không cứu hắn để cho hắn ngẩn tò te ở đây thế này!
Bạch gia nổi giận táp thẳng lên bắp chân Tô Tứ. Tiếc rằng trời đông giá rét, quần Tô Tứ khá dày, nhát cắn của nó chẳng có tác dụng ghẻ gì, nó chỉ có thể đập cánh lo suông.
“Ó!”
“Tao biết rồi, phải mau tìm kẻ thi thuật.” Tô Tứ liếc nhìn nó, “Một khi thuật pháp chưa được gỡ bỏ thì trận phòng hộ của Trần Thiên Phàm cũng không trụ được lâu.”
“Ó!!!” Mi biết khỉ, kệ cha họ đi chứ!
Nhưng Tô Tứ đã khép chặt quần áo, bọc Bạch gia trong chiếc áo choàng ngoài rồi lần ngược lại con đường của bầy yêu quái.
… Thôi, nó kệ xác. Đường nào nó cũng không linh cảm được điềm dữ cực hung nào nên miễn mình và tên đầy tớ không chết là được, phiền tí không hại gì.
Bạch gia hơi hậm hực.
Ba người phái Khô Sơn có mỗi gã mắt đỏ là còn ra dạng người, hai tên còn lại dị phát gớm. Phái Khô Sơn chẳng có cá cũng cóc có hồ, thế rốt cuộc gã lưu luyến cái khỉ gì ở phái Khô Sơn cơ chứ? Nó nghĩ mãi không ra câu trả lời.
Gần nửa ngày sau, Tô Tứ tìm thấy kẻ thi thuật từ xa. Vấn đề là kẻ này cảnh giác hơn và cũng mạnh hơn họ dự tính rất nhiều.
Ròng rã suốt ba canh giờ họ giao chiến, Bạch gia trốn sau hang đá, mình mẩy run bần bật. Ngoại trừ khả năng dự đoán hung-cát thì nó chỉ biết cắn người, không biết dù chỉ nửa thuật pháp. Bắn đại một pháp thuật ra là đã có thể tiễn nó quy tiên ngay được rồi.
Huống chi số pháp thuật đang được thi triển trước mắt nhiều hơn toàn bộ những gì nó từng gặp trong đời.
Đầy tớ của nó dùng toàn bộ sức lực mới xử được đối thủ. Vậy nên khi kẻ địch ngã xuống, Tô Tứ cũng thương tích đầy mình, không thể đứng vững. Nếu là bình thường thì ngần này tổn thương chưa đủ để lấy mạng hắn ngay lập tức. Nhưng đây là đất bắc hoang vu, có là người khỏe mạnh cũng có thể tự dưng chết cóng nữa là người trọng thương như hắn.
Bạch gia đã suýt xỉu ngang trước tình trạng của Tô Tứ. Dấu hiệu báo trước cái chết của đầy tớ đã xuất hiện, và rồi nó sẽ còn một thân một mình giữa trời tuyết, sống chết không rõ.
Nhưng nó vẫn chưa cảm nhận được vận rủi, chẳng lẽ do vòi thịt của nó bị lạnh cóng rồi sao? Hay vì nơi đây rét quá, nó vừa đói vừa mệt, không đủ sức sống?
“Ó! Ó!” Bạch gia lảo đảo chạy đến bên thi thể rồi vừa nhảy lên người thi thể vừa gào thét.
Theo tính tình Tô Tứ thì lẽ ra gã phải đến rỉa cái xác mới đúng. Nếu cố ăn chút đồ vào bụng thì biết đâu gã lại có thêm sức chống trụ được nhiều thời gian hơn.
Nhưng Tô Tứ chỉ mệt mỏi lắc đầu.
“Chắc chắn họ sẽ tìm tao. Tiếc rằng không thể giải quyết bầy yêu trong một sớm một chiều… Tao trốn ở đây, sớm nhất cũng phải đợi đến sau khi mặt trời mọc họ mới đến được. Ta có ăn xác cũng không chờ nổi, vả lại ta không muốn để cậ… các cậu ấy thấy cảnh tượng ghê tớm này.”
Hắn thở ra hơi trắng, để lộ nụ cười mỉm yếu ớt.
“Chưa kể, dù phải ăn, tao cũng nên ăn mày trước chứ.”
“… Ó!” Cái khỉ gì vậy, đúng là đại nghịch bất đạo!
“Lại đây nào, Bạch gia.” Giọng Tô Tứ bỗng vững hơn.
Bạch gia giẫm lạch bạch trên mặt đất, cố gắng bước đến một cách oai hùng. Bất chợt nó cảm thấy trên cơ thể có gì đó ấm áp. Nó ngoảnh đầu nhìn, thấy một miếng hồng ngọc âm ấm.
“Tao lấy trên người thằng khốn kia đấy, là thứ chúng dùng sưởi ấm tay. Mày đeo cái này rồi đi xa xa tí… đi đâu cũng được.”
“Ó?”
Chuyện bất thường ắt có biến, ở đây lạnh điên, sao gã lại đành lòng trao báu vật cho người khác được?
“Nhỏ như mày dùng cái này còn sống được, chứ với tình trạng của tao bây giờ, làm ấm tay là vô dụng. Sống lay lắt thêm mấy giây thì tao cũng chẳng cần.”
Có vẻ Tô Tứ đã nghĩ thông, nụ cười của hắn rạng ngời hơn trước.
“Mày thấy tao có giống ‘đại hiệp’ không?”
Nghịch cái khỉ gì, Bạch gia hất rơi miếng ngọc rồi lại đi gặm tay Tô Tứ.
Nhưng Tô Tứ không nói thêm. Hắn khép hờ hai mắt, không biết là đang ngủ hay đã mất tri giác. Bạch gia dùng đầu cọ vào lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay hắn lạnh như băng.
Chuyện không nên diễn ra thế này, nó đờ đẫn nghĩ.
Có lẽ nó nên chờ ở đây, có lẽ nó không tính sai, hẳn sẽ có bước ngoặt nào đấy. Nó đã sống đến tận bây giờ nhờ vào chính khả năng cảnh cáo cát-hung, phó mặc cho số trời. Chỉ cần tìm đúng đầy tớ con người là nó không cần nghĩ ngợi gì, cũng không cần hành động gì sau đó.
Khả năng của nó chưa sai bao giờ.
Suy xét đến đây, Bạch gia lại thử gặm Tô Tứ với vẻ thăm dò. Tô Tứ vẫn không phản ứng. Nó cúi đầu, ngơ ngác ngồi im.
Sức sống của Tô Tứ đã cạn kiệt, hắn thật sự sắp chết.
Có lẽ nó nên nghe lời hắn mà rời khỏi đây, tìm kiếm người có khí vận đại cát tiếp theo và chờ được ăn ngủ miễn phí. Dù dự đoán của nó sai mất một nửa thì chí ít nó cũng không phải lo cho tính mạng của mình.
Nhưng Bạch gia thấy không vui, sức nóng của miếng ngọc trong lòng làm nó bứt rứt.
Tô Tứ thấy nó hiền quá nên mới dám đơn thương độc mã tìm đến đây chứ gì? Rốt cuộc sức mạnh của nó…
Thôi.
Bạch gia duỗi cổ ré lớn một tiếng, cặp vòi thịt hoàn toàn cụp xuống.
Nó không muốn suy tư nhiều về sức mạnh và hung-cát nữa. Mấy cái thứ đấy quá phức tạp, làm nó đau cả đầu. Làm ngỗng bình thường chẳng thiệt gì, cứu vật vật trả ơn, làm ngỗng cũng phải có đạo đức.
Bạch gia dang cánh phi ra ngoài hang. Lông nó trắng xóa, một khi ra tuyết thì nó chỉ còn lại đôi chân và cái mỏ màu vỏ quýt. Tuyết đã ngừng, xung quanh tĩnh lặng. Bạch gia xù lông, chạy đến chỗ trống trải nhất rồi nghển cổ liên tục kêu to.
Khát nước, nó sẽ lại cúi đầu gặm tuyết. Nó không biết Tô Tứ chịu được bao lâu, cũng không biết xung quanh có người nào không nữa. Nó chỉ kêu gào như thể đang mắng chửi, càng gào càng mệt, nhưng cũng ngày một thêm sảng khoái.
Nó không muốn chết, vậy nên nó sẽ kêu đến khi số thể lực còn lại đủ để nó giữ mạng. Sau đấy, nó có thể rời khởi đất bắc trong tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu.
Nếu mắc nợ tình cảm của đầy tớ thì chẳng phải mất mặt nó quá à?
Bạch gia không nhớ mình đã kêu bao lâu. Đầu nó bắt đầu choáng váng. Nó chỉ nhớ khi mây đen tan đi, sao trời mọc chi chít, một đôi chân đã đứng trước mặt nó.
Nó ngẩng đầu, thấy một cô gái trẻ. Cô gái mặc đồ đỏ sậm, mặt mày xinh đẹp, ánh mắt rực sáng.
“Tưởng gì, hóa ra là một con ngỗng yêu nho nhỏ.”
Nàng vừa cười khúc khích vừa vuốt ve chiếc còi bạc trên cổ.
Trên vai nàng, ba con chim sẻ mập mạp đứng túm tụm vào nhau, đồng loạt cúi đầu nhìn bằng ánh mắt tò mò ghê gớm.