Chương 77: Pháo hoa
Mùi và hơi khói bốc lên từ dây pháo ngập tràn trong từng ngõ ngách, giấy đỏ tán loạn dưới mặt đường, hòa chung cùng tuyết trắng. Nhìn từ đằng xa, chúng giống những cánh hoa xuân chất chồng.
Nhà nhà đều tranh thủ ngày cuối năm để sắm tết. Phố phường nức hương bánh ngọt và các loại hạt rang. Xung quanh là người nối người nô nức trên khắp các nẻo đường. Bầu không khí hừng hực lửa nóng, át đi cái lạnh đầu xuân.
Ăn Tết là truyền thống có từ trước cả khi Đại Duẫn ra đời, dù sau này dân chúng chuyển sang thờ cúng Thần quân thì không khí Tết vẫn không hề phai nhạt.
Ngoài phủ Quốc sư cũng treo đèn lồng, chẳng qua phía bên kia cánh cửa đỏ thắm lại là khoảng không gian bình đạm, không có hương vị ngày lễ.
Giang Hữu Nhạc – một tín đồ trung thành của Thần quân Đế Ốc – hầu như không chung vui lễ tết với mọi người. Chỉ là ngài quốc sư xưa nay độ lượng nên sẽ không nhúng tay vào tiệc mừng của đám hạ nhân, ngài ta chưa từng quan tâm tỳ nữ nào cài trâm mừng lễ, nô bộc nào cắt vải làm xiêm y.
Hắn ta không có nhiều mối quan tâm, trong số đó thì hành tung của Thời Kính Chi có thể xem như là chuyện quan trọng nhất.
“Đúng là hắn đến tông Mật Sơn thật rồi, vậy người bên đấy bảo thế nào?”
Giang Hữu Nhạc vừa chăm sóc bồn cây cảnh trên điện thờ vừa nhàn nhã nghe thuộc hạ báo cáo.
“Thưa, hắn tìm đến Trần Thiên Phàm của tông Mật Sơn ạ.”
“Trần Thiên Phàm à? Cũng khá có danh. Trước kia hắn chõ mũi chó khắp nơi, suýt đã phát hiện ra vị trí quỷ mộ trước dự tính… Chà, đi từ núi Hồi Liên thì đến gặp Trần Thiên Phàm cũng không có gì lạ, xem ra tên nhãi này rất bận tâm về phong ấn đấy.”
Thuộc hạ cũng mặc áo gấm, đeo mặt nạ tế trời, lối ăn mặc cho thấy gã có vẻ là học trò của Quốc sư.
“Chỉ là không biết hắn sẽ chọn giải phong ấn hay xóa bỏ ký ức. Người thuộc tông Mật Sơn hiếm khi trao đổi trực tiếp với nhau, thầy, nếu nhúng tay bừa bãi thì con lo sẽ khiến họ nghi ngờ.”
Giang Hữu Nhạc cẩn thận cắt tỉa mấy cành lá dư thừa trên cây cảnh rồi mới chầm chậm xoay người: “Không sao, nếu hắn giải trận thì không cần tông Mật Sơn nhúng tay vào, chúng ta cũng sẽ biết được.”
“Nhưng bí điển của Nữ vương Mật Lam còn ở đất bắc. Nhỡ Thời Kính Chi giải được phong ấn rồi phát hiện ra manh mối…”
“Thì sao? Nhớ kỹ, tất cả những chuyện này đều phụ thuộc vào vận mệnh của hắn, chúng ta chỉ cần yên lặng đợi kết quả mà thôi. Nếu hắn có thiên mệnh thì chúng ta hẵng can thiệp, còn nếu hắn chỉ là ‘mối họa’, vậy cứ xử lý như trước là được.”
Thuộc hạ trẻ tuổi có vẻ chần chừ.
“Học trò vẫn cho rằng, trước ‘thành sự tại thiên’ vẫn phải có ‘mưu sự’ đứng trước, Thời Kính Chi biết càng ít càng tốt mới phải. Nữ vương Mật Lam lạnh lùng và sáng suốt, Diêm Bất Độ cậy tài khinh người, hai người này gần như hoàn hảo nhưng lại đều thất bại sát nút. Còn Thời Kính Chi…”
“Không cần lo nghĩ linh tinh, đợi mấy ngày sau lại nói. Nếu hắn thật sự muốn bỏ phong ấn thì ta sẽ giảng tiếp cho ngươi. Còn học trò của hắn ngươi tra được đến đâu rồi?”
“Thưa, hiện tại vẫn không thấy gì khác lạ.”
“Ừ, cứ chờ thêm xem. Hễ ‘đại thuật phong ấn’ tây bắc còn thì dù có nhận Diêm La làm đệ tử, Thời Kính Chi cũng không đổi mệnh được đâu.”
“Vâng.”
Cách đó ngàn dặm, tại vùng đất bắc hoang vu.
Đoàn người về lại nơi ở của Trần Thiên Phàm khi trời đã hoàn toàn tối sẫm.
Trần Thiên Phàm ngồi xuống ghế và rót trà ra chén. Sau đó lão vuốt râu, vuốt râu xong lão mới phản ứng lại câu nói của Thời Kính Chi ban nãy: “Hả? Ngươi bảo ngươi muốn phá phong ấn à?”
“… Vâng.” Giọng Thời Kính Chi khá trịnh trọng.
“Tính ra tiểu tử ngươi rất hợp tính ta đấy. Tuy nhiên thế này thì khó rồi đây. Số thi thể các ngươi chém xuống được đã đủ cho nha đầu kia làm phù chắn họa, nhưng muốn phá trận thì phải có ít nhất ba thi thể mới ăn thua.”
Nói đoạn Trần Thiên Phàm hùng hổ đứng lên và đấm bóp cái eo già nua của mình.
“Bày trận giải phong ấn cũng phiền, hầy, nghĩ đến lại thấy mất công, ít nhất cũng phải tốn mười ngày…”
Thời Kính Chi: “Trần tiền bối, vãn bối có câu này đã thắc mắc từ lâu, vì sao nhất định phải dùng những tử thi kia làm nguyên liệu? Những loại khác có thay thế được không?”
Trần Thiên Phàm liếc nhìn hắn rồi bình thản đáp.
“Cứ hễ đụng đến pháp trận là đều cần xác yêu vật làm nguyên liệu, cái này chắc ngươi cũng biết.”
“Vâng.”
“Trên đời có những sinh vật bẩm sinh đã mạnh hơn đồng loại, người đời gọi chúng là ‘yêu quái’. Thật ra tinh khí vẫn tràn ngập khắp đất trời, một bộ phận sinh vật hấp thụ được nhiều tinh khí hơn sẽ xuất hiện hiện tượng yêu hóa. Sau đó khi yêu quái chết đi, cái xác đã rữa thành bùn của chúng vẫn chứa đựng lượng tinh khí dư thừa, chúng ta dùng chúng làm gốc là có thể làm phép. Yêu vật càng có linh trí thì hiệu quả pháp thuật càng cao.”
Trần Thiên Phàm lật giở cuốn sổ ghi chép.
“Cùng nguyên lý, con người cũng là sinh vật, vậy ắt sẽ có những ‘yêu nhân’ bẩm sinh nhiều tinh khí ra đời.”
Thời Kính Chi hiểu ra: “Vậy là vì con người đứng đầu vạn vật, tinh khí bởi lẽ đó cũng đầy đủ nhất, nên tiền bối mới muốn tử thi trên mình bí điển ạ?”
Chẳng trách Trần Thiên Phàm nhận xét hắn là “nguyên liệu tốt”.
“Đúng, tử thi cổ trên bí điển toàn là yêu nhân thượng hạng hay cũng chính là nguyên liệu làm phép tối ưu nhất. Nhưng tìm nguyên liệu kỵ giết người, đây là quy tắc số một của tông Mật Sơn, do đó lão phu đành phải dùng xác chết.”
Nói đến đây, lão Trần nở nụ cười nhiều hàm ý.
“Trên đời nào có cây không rễ, nào có nước không nguồn. Những thứ phản tự nhiên như pháp trận và pháp thuật ấy mà, muốn có được năm phần hiệu quả thì phải tiêu hao ít nhất ba phần công sức. Nếu không lão phu cũng chẳng mất hơn ba mươi năm để nghiên cứu thân xác bất diệt đâu.”
Thời Kính Chi trầm ngâm, Doãn Từ cũng cụp mắt, không nói năng gì.
Tuy nhiên bầu không khí tĩnh lặng ấy không kéo dài bao lâu…
Thi Trọng Vũ không quan tâm lý luận thuật pháp, nàng nghe đến đoạn “mất ít nhất mười ngày” là mặt mày đã đăm chiêu ủ dột.
Nàng không ngại chờ nhưng sư môn của nàng lại không chờ được. Cứ lần lữa thêm chục ngày như vậy thì có khi về đến nơi cũng kịp lễ cúng bảy ngày của Thích chưởng môn rồi cũng nên.
Thời Kính Chi để ý thấy ánh mắt lo âu của nàng: “Chỉ là mấy cái xác thôi, mất vài ngày là lấy được. Mạng người quan trọng, Thi cô nương cứ về trước.”
Thi Trọng Vũ không chớp lấy cơ hội này: “Làm vậy thì Thời chưởng môn về Trung Nguyên thế nào?”
“Ta hẹn cô nương nửa tháng sau. Phái ta giúp cô nương lấy nguyên liệu, vậy thì nửa tháng sau cô nương dẫn tiễn mã quay lại đón chúng ta, được chứ?”
Bấy giờ Thi Trọng Vũ mới thở phào, nét mặt lộ vẻ cảm kích: “Đa tạ Thời chưởng môn.”
Bên cạnh đó, Tô Tứ ôm chặt Bạch gia, sắc mặt hắn ta trông sắp trùng màu lông ngỗng: “Chúng ta còn phải nán lại đây nửa tháng nữa hả?”
Nơi đây cằn cỗi, ngoài cửa trơ trơ toàn tuyết trắng. Tô Tứ đến đây một ngày thôi mà đã bắt đầu bứt rứt chân tay. Được thêm cả Diêm Thanh chỉ biết vùi đầu luyện kiếm, đặt đâu luyện đấy, luyện đến mức gần tẩu hỏa nhập ma, làm Thiếu chủ giáo Xích Câu mất luôn đồng đội chung chiến tuyến duy nhất.
Kể từ khi gia nhập phái Khô Sơn, cuộc sống của hắn ta ngày càng thê lương.
Thi Trọng Vũ vội lên tiếng trấn an: “Phái ta có trạm ngựa ở Loan Xuyên, ta sẽ cho người chờ ở đấy từ sớm, mọi người không phải đợi những nửa tháng đâu.”
Tô Tứ thở dài: “Ta không có ý trách Thi tiền bối… Chưởng môn, hôm nay là giao thừa rồi, nếu tính như vậy thì chẳng phải chúng ta không thể vào thành trước mười lăm tháng giêng à?”
Thời Kính Chi: “…”
Thời Kính Chi kinh hoàng: “Nay đã giao thừa rồi? Không phải còn bảy tám ngày nữa hả?”
Chuyện này thật sự không thể trách Thời chưởng môn. Đặt vào tình huống phải đối diện với sinh tử thế này thì hai thầy trò bọn họ cũng khó để ý ngày tháng năm cho được. Thảm kịch núi Hồi Liên vẫn còn ở đó, Diêm Thanh thì luyện kiếm quên ăn, vậy nên cả đám bọn họ đã quên mất trên đời vẫn còn lễ tết, chỉ mình Tô Tứ hồn nhiên vô tư là mới nhớ ra được.
Chưa kể chỗ Trần Thiên Phàm không hề có không khí lễ hội, mà cũng đúng thôi, cái người thường xuyên trưng ra dáng vẻ cao nhân không màng thế sự như lão thì sao có thể chú trọng lễ hội gì.
Thương thay cho Tô Tứ từng lăn lộn dưới đáy giang hồ, cả năm chỉ trông mong đến mấy dịp nhộn nhịp thế này, thế mà giờ đây còn chẳng được nghe tiếng pháo.
Bà Vệ tiến lên châm trà, nghe vậy thì cười nói: “Đúng dịp nhiều thanh niên thì hay chúng ta cũng ăn Tết đi. Tối ta làm thêm mấy món, coi như cơm giao thừa. Ta còn may cả áo mới, mỗi tội Trần phu tử không thích mặc thôi…”
Chòm râu khẽ rung lên, Trần Thiên Phàm hờ hững đáp: “Tùy các người, ta không quan tâm.”
Đường nào mai lão cũng sẽ quên hết sạch thôi, Doãn Từ thầm nghĩ.
Y nhìn Thời Kính Chi, sư phụ gà mờ thích nhất là những dịp tưng bừng như thế, lại đang trong tình cảnh phải đối mặt với lựa chọn sống còn nên chắc chắn hắn càng không muốn bỏ qua ngày Tết.
Quả nhiên, bộ dạng nghiêm túc ban nãy của Thời Kính Chi biến đi sạch sẽ.
Hắn bước đến trước mặt Tô Tứ và nghiêm mặt nói: “Không vào thành thì sao, ai bảo phái ta không ăn Tết hả?”
Nhìn nét mặt của Thời Kính Chi, rốt cuộc Doãn Từ cũng yên lòng: “Diêm Thanh đi giúp trang trí nhà cửa, ta đi giúp bà dọn cỗ.”
Bà Vệ mừng rơn, đôi mắt bà còn ươn ướt: “Được, được. Vẫn còn thừa ít hoa yêu, để ta đem đi nhuộm rồi trang trí cửa sổ. Hầy, ăn Tết thì cần có không khí chút.”
Trần Thiên Phàm thở ra mấy hơi nhưng cuối cùng lại không nói câu gì.
Chung quy sáng mai mới cần xử lí bí điển, tối nay rảnh rỗi kiếm việc làm cũng không sao.
Thời Kính Chi tuy không phải kiểu hình tiểu thư công tử tay không nhúng nước, nhưng gặp mấy thể loại thế này thì tác dụng của hắn cũng ngang ngửa Bạch gia. Thời Kính Chi không giúp được gì – đến cả Tô Tứ còn biết băm thịt, hỗ trợ làm nhân sủi cảo – thành ra bị đày đi xem Trần Thiên Phàm nghiên cứu pháp thuật.
Không biết là do quá tự giác về năng lực của bản thân hay thích ăn bơ làm biếng mà Thời Kính Chi không nói lời nào, chỉ cứ thế bước qua lằn ranh phân cách hai bên chiến tuyến ở đại sảnh rồi đâm đầu vào vùng hỗn loạn bên kia. Chẳng mấy chốc, Thời chưởng môn đã thì thầm to nhỏ với lão Trần, thậm chí còn giao thủ.
Doãn Từ quan sát hồi lâu, chắc chắn Thời Kính Chi không có biểu hiện gì khác lạ xong mới dời mắt.
Suốt đoạn đường về nhà y luôn cảm giác tâm trạng Thời Kính Chi có vẻ nặng nề, nhưng cũng có thể là do y nghĩ nhiều.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Vốn dĩ bọn họ không định đón Tết rầm rộ, làm cho có không khí mà thôi. Nào ngờ sau khi dán xong hoa giấy, sủi cảo ra lò, Thời Kính Chi – người hào hứng với lễ tết nhất lại bỏ ra ngoài một thân một mình.
Doãn Từ phủi bột mì trên tay rồi đường hoàng đuổi theo.
Cảm xúc của Thời Kính Chi dao động rất nhiều trước lựa chọn sống còn, lại thêm bị kìm chân ở đất Bắc ngay giữa thời điểm sôi động nhất nhân gian, áp lực chất chồng áp lực, dễ gây mất kiểm soát.
Y phải để ý hắn cho thật kỹ lưỡng.
Ngoài cửa, tuyết đọng thành những mảng xanh nhờ to lớn, những mảng này trải dài trên đất, trải tới tận chân trời. Vài cụm mây đen thơ thẩn trên cao, bông tuyết lững lờ bay trong không khí, người ngẩng đầu lên không thấy trăng sao.
Thời Kính Chi đến trước mặt tường không cửa sổ và quay đầu nhìn Doãn Từ: “Quả nhiên A Từ sẽ theo ta.”
Doãn Từ không trêu hắn: “Lựa chọn của người không phải chuyện nhỏ, đây còn là vấn đề nan giải với người bình thường nữa là. Không ai biết chứng nghiện vật của người sẽ bộc phát thế nào nhưng ta thì biết, ai đó là chuyên gia tự làm mình bị thương.”
“Ta đã hứa với A Từ sẽ không làm vậy nữa mà.” Thời Kính Chi không giận, “Chuyện đã hứa hẹn, vi sư sẽ không thất hứa.”
Doãn Từ nhìn hắn chăm chú: “Nếu người muốn yên tĩnh…”
“Không, ngươi ở lại đây, đừng đi đâu khác.”
Thời Kính Chi cười chân thành.
“Chưa biết chừng đây là cái Tết cuối cùng của ta rồi, ta thật lòng muốn đón năm mới tử tế. Mai là mùng một tháng giêng, đánh bí điển cũng coi như một khởi đầu thú vị.”
Doãn Từ không hùa theo lời đùa của hắn: “Linh tinh, sang năm ta dẫn người đến Dịch đô ăn Tết, ở đấy có hội đèn hoành tráng nhất.”
Ánh mắt Thời Kính Chi dịu dàng: “Được, vi sư phê chuẩn.”
Ngay sau đó hắn thở ra hơi trắng rồi lấy một đồ vật từ ngực áo ra.
“Nhưng năm nay vẫn phải mừng năm mới cho đàng hoàng. A Từ, xem kỹ nhé.”
Nói đoạn dương hỏa bùng lên, hắn đang châm một vật.
Kế đó, vật kia nổ tung trong lồng ngực Thời Kính Chi.
Thoáng chốc ấy da đầu Doãn Từ đã tê rần, y kinh hoàng đến mức suýt bùng nổ. Thế trận vừa rồi không phải trò đùa, không cẩn thận là nổ cả mặt như chơi.
Trước khi đầu óc kịp nhận thức, cơ thể y đã vọt lên trước kéo Thời Kính Chi. Y chưa kịp giữ thăng bằng khiến cho khinh công loạng choạng, thậm chí còn trông khá thảm.
“Mới bảo sẽ không tự làm mình bị thương mà đã lập tức tự sát cho ta nhìn?”
Doãn Từ vừa vội vã kiểm tra thương thế vừa gần như gầm lên với Thời Kính Chi.
Khói dày tan đi, để lộ ra khuôn mặt bị khói hun đen nhưng da thịt vẹn nguyên không xước xát. Doãn Từ thở phào, bắt gặp ngay nụ cười vô tội của đối phương.
“Ngươi…!”
Đùng.
Giữa màn trời đêm, một tia sáng ánh vàng bắn ra khỏi lồng ngực Thời Kính Chi, bay lên trời, rồi nở bung thành một đóa hoa rực rỡ. Những tia vàng vỡ vụn dưới lớp mây đen văng đi khắp nơi, khiến bầu trời sáng trưng trong chớp mắt, kèm theo đó là mùi khói lửa quen thuộc xộc thẳng vào mũi.
Đó là một quả pháo hoa thô sơ nhưng mạnh mẽ và vô cùng tráng lệ.
“Ở Dịch đô ta từng thấy người ta làm rồi, sẽ không để mình bị thương đâu. Nhưng suy cho cùng vẫn là lần đầu nên muốn thử trước. Ta biết A Từ sẽ theo ra, vừa khéo cho A Từ nhìn trộm đấy.”
Thời Kính Chi mỉm cười.
“A Từ lo cho ta đến vậy ư?”
Tên nhãi này còn biết học theo giọng điệu của y, Doãn Từ xụ mặt, thả tay đối phương ra: “Không có lần sau.”
Ánh mắt Thời Kính Chi ẩn chứa nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tuy rằng đầu óc còn mù mờ nhưng khúc mắc liên quan đến duyên trần vẫn mắc kẹt dưới đáy lòng hắn đã hoàn toàn tan biến.
Doãn Từ vẫn không kể với hắn vì sao lại nói xuất thân của mình cho Thi Trọng Vũ. Thời Kính Chi đã thật sự cảm thấy buồn rầu khi bí mật chung giữa hai người bị phơi bày.
Nhưng giờ xem ra, hắn vẫn khác biệt so với Thi Trọng Vũ…
Có lẽ Doãn Từ không tự mình ý thức được, vào khoảnh khắc lửa khói bùng lên ấy, Doãn Từ nào còn sự điềm đạm cũng như khí thế của bậc tiền bối nữa. Bất đồng với khi ở dưới cấm địa, Doãn Từ đã đánh mất diện mạo cao nhân của mình, thậm chí khinh công cao thủ của y cũng lảo đảo vì hoảng sợ.
Chỉ là một thoáng chớp mắt thôi mà trái tim Thời Kính Chi đã như ngừng đập, đất trời mênh mang chỉ còn lại âm thanh vọng về của tiếng pháo nổ giòn.
Có lẽ Doãn Từ sẽ không bao giờ biết.
Y sẽ vĩnh viễn không biết, tại đêm tối rét mướt và cô độc này, trong vô vàn xoáy nước đen nhánh vô danh, Thời Kính Chi đã được an ủi đến nhường nào.
Để rồi bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa.