Chương 2: Sư phụ gà mờ
Doãn Từ mặc Áo Da Quỷ, rồi ra ngoài làm bữa sáng. Cháo trứng vừa xong xuôi, thầy lang giang hồ kia đã lại từ đâu xuất hiện, cặp mắt tỏa sáng lấp lánh, hoàn toàn không thấy vẻ nhếch nhác thảm thương tối hôm qua.
Hắn tiến đến trước mặt Doãn Từ, nói giọng ôn hòa: “Tại hạ Thời Kính Chi, đêm qua… khụ khụ!”
Chưa dứt lời người nọ đã khựng lại, đoạn móc khăn tay, hộc máu.
Doãn Từ: “…” Y lặng lẽ dời bát cháo ra xa chút.
Thời Kính Chi có vẻ đã quen, sau khi nhuần nhuyễn lau sạch máu hắn lại tiếp lời như chẳng hề gì: “Đêm qua nhờ ơn các hạ giúp đỡ, ta có ít cao trị bỏng, xin các hạ cầm trước.”
Doãn Từ gật đầu, nhận lấy cao trị bỏng. Thời Kính Chi lại mãi chẳng chịu lùi, hắn cong cong cặp mắt hồ ly, nở nụ cười váng vất hơi xuân dù có đứng giữa gió vùng tây bắc.
Chỉ tiếc Doãn Từ không dễ động lòng, hắn bưng bát cháo rời đi thẳng. Nhưng hắn không động lòng thì nhường người khác động- mụ Lý nhận được tiền, lại được nhìn “ngài hồ tiên” vui mắt vui tai, ắt cũng ân cần hơn trước.
Doãn Từ ăn được nửa bát cháo thì mụ Lý đã bắt đầu tán gẫu chuyện đời, mà lời còn nhắm thẳng vào y: “… Nhãi này là dân núi đến đưa hàng, không phải người của quán ta. Tay nghề thằng nhãi tốt lắm, tiếc là số khổ…”
Thời Kính Chi ngồi đối diện hai người, im lặng lắng nghe bà chủ kể chuyện, trong khi nụ cười vẫn giữ vững trên môi, chói mù mắt người khác.
“Chậc, cha mất mấy năm trước, thằng nhãi để tang hết ba năm. Ta nói ta chẳng để bụng chuyện này, chẳng thà sớm lên trấn làm công, hoặc ở đây nấu cơm cho ta đều được… Ai ngờ thằng nhãi không nghe lời người già, tuổi đã hai mươi mà chẳng có tình nhân…”
Doãn Từ chỉ mong mụ tuyên dương “thân thế trong sạch” của mình nhiều hơn chút, nên hiển nhiên không cắt lời.
“Chẳng dối gạt bà, đêm qua ta bị bọn cướp đuổi theo, mê man thế nào lại tìm tới được chỗ này. Hôm nay cũng phải xuống núi, nếu vị tiểu huynh đệ này không ngại, thì ta muốn bỏ tiền mời cậu ấy dẫn đường…” Thời Kính Chi giương mắt nhìn Doãn Từ.
“Được.” Doãn Từ nhấc đũa gắp đồ ăn.
“Đa tạ.” Ai ngờ Thời Kính Chi túm ngay được tay y, nét mặt thành khẩn phát xót, mà lòng bàn tay cũng nóng kinh người.
Doãn Từ cau mày, lặng lẽ cựa ra: “Không cần khách sáo.”
Biểu hiện nhiệt tình của Thời Kính Chi làm Doãn Từ cho rằng hắn sẽ lân la hỏi thăm về thợ cắt tai. Ai ngờ kết thúc bữa sáng, Thời Kính Chi lại không những không hỏi, mà còn kê ghế ra ngoài ngắm tuyết, tựa như thật sự chỉ tới giải sầu.
Trước khi hai người xuống núi, mụ Lý gọi Doãn Từ ra riêng, rồi thở ngắn than dài mà dúi một bọc bánh bao chay cho cậu.
“Tao nấu dở, đừng chê. Ầy, thằng nhãi nhà bây hôm nay rời đi, sợ rằng dăm ba năm nữa cũng không trở về… Tao thấy đồ đạc trong gùi rồi, nếu không có mấy việc hôm qua thì bây cũng định xuống núi đúng chứ?”
Mụ lẩm bẩm một hồi rồi lần được xâu tiền trong ngực áo, nhét vào tay Doãn Từ: “Bên ngoài nhiều kẻ xấu, đừng để người ta lừa… Rảnh rỗi phải về thăm mụ già này một bữa đấy.”
Doãn Từ cầm bánh, nhưng không nhận tiền. Nếu muốn diễn chân thật hơn thì y nên nhỏ mấy giọt nước mắt mới đúng, có điều nửa giọt nước mắt y cũng chẳng rặn ra.
“Nhớ rồi.”
“Bây xuống núi với ngài hồ tiên thì nhớ đòi tiền công. Cũng đừng có lưu luyến bộ da lông của hắn, kẻo lại tạo nghiệt.” Cuối cùng mụ Lý còn dặn dò cẩn thận, làm như thể đã nhìn thấy cái đuôi hồ ly của Thời Kính Chi rồi vậy.
Doãn Từ mỉm cười, sợ rằng y đã tạo nghiệt vô số, thêm một bớt một chẳng hại gì.
Đáng tiếc một bụng mưu kế của Doãn ma đầu chưa kịp thi hành…
Vừa rời khỏi quán trọ không được bao xa, hai người đã bị sát thủ giáo Xích Câu vây kín.
Đêm qua không thấy thợ cắt tai về giao nộp, nên lần này giáo Xích Câu phái hẳn chừng mười sát thủ đi. Doãn Từ đang định lùi xuống, nhưng lại vừa khéo tiện cho Thời Kính Chi ôm eo y. Hắn vác Doãn Từ chạy trốn rất nhuần nhuyễn.
Sát thủ ma giáo nào phải phường ăn chay, mười tên lập tức chuyển hướng đuổi cùng giết tận.
Hiện giờ không có bão, đám sát thủ chân lướt tuyết, tao nhã đuổi theo. Thời Kính Chi lại chẳng khác nào đi cày ruộng, gần nửa người thụt trong tuyết, hì hà hì hục vùng vẫy tiến lên, xới cho tuyết bắn tung tóe lên mặt Doãn Từ. Doãn Từ còn nghi hắn sẽ lăn ùng ục mà chạy trốn nếu không phải còng lưng gánh mình.
Bảo sao đêm qua lại mất cả giày.
Ấy thế nhưng, cả mười tên sát thủ đều bị hắn bỏ xa chỉ nhờ vào cung cách chạy trốn kỳ ba ấy. Sau khi chắc chắn bọn sát thủ tạm thời chưa đuổi kịp, Thời Kính Chi mới đặt Doãn Từ xuống, rồi ngồi phịch xuống tuyết: “Phiền thật.”
Doãn Từ bị bắt gặm tuyết cả đường, tâm trạng không lấy gì làm vui lắm: “Hôm qua ngươi bị chúng đuổi theo? Bọn chúng mặc đồ trắng lại thêm che mặt, không giống cướp bình thường.”
Thời Kính Chi chép miệng: “Chúng là sát thủ ma giáo, ta lấy trộm mấy đồ lặt vặt chỗ chúng. Lại nói, tiểu huynh đệ thấy đám người vác đao truy đuổi mà lại không hề hoảng hốt, gan dạ lắm đấy.”
Doãn Từ nheo mắt.
Giáo Xích Câu ra quân ồ ạt, họ Thời tuyệt không tầm thường. Tuy nhiên, kẻ này biết rõ phía sau có quân địch đuổi theo mà vẫn có lòng dẫn theo một “dân thường” như y. Hắn cũng không giống loại người cần kéo đệm lưng trước khi chết, như vậy chỉ còn hai loại khả năng.
Hoặc là Thời Kính Chi quá mạnh, tự tin bảo vệ mình chu toàn dưới tay sát thủ; hoặc là mình đã để lộ sơ hở, hiện đang bị thăm dò.
Bất luận là khả năng nào, người này cũng khá là thú vị.
Doãn Từ tiếp tục vai diễn ngờ nghệch của mình: “Sao ngươi phải trộm đồ ma giáo, chán sống à?”
Thời Kính Chi không giận: “Nói thế nào nhỉ, thứ này cũng không phải đồ của chúng… Ngươi từng nghe đến “quỷ mộ” chưa?”
“Chưa.”
Thời Kính Chi hào hứng hơn hẳn, hắn ngồi thẳng dậy: “Vậy thì hẳn ngươi cũng nên nghe về ‘Lăng giáo’. Giáo chủ tiền nhiệm của Lăng giáo coi trời bằng vung, đi vơ vét dị bảo thần binh khắp nơi đem về tuẫn táng, mộ gã chính là ‘quỷ mộ’.”
Doãn Từ gật đầu, Lăng giáo là ma giáo đứng đầu hàng trăm năm trước, khi ấy giáo chủ ác độc tột cùng, thường xuyên xuất hiện trong chuyện kể dân gian, dân núi có biết cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Thời Kính Chi háo hức: “Năm ngoái quỷ mộ xuất thế, giang hồ hỗn loạn, ai cũng muốn được chia phần. Nhưng ngươi nghĩ thử mà xem, nếu xuống mộ dễ dàng đến thế thì không phải quỷ mộ đã chật nổ rồi à.”
“Vậy nên bang Kim Ngọc đứng ra làm chủ. Bang chủ tự tay chạm khắc một trăm lẻ tám viên châu ngọc, đem giấu khắp nơi, coi như tín vật xuống mộ- thứ ta trộm chính là viên ngọc này. Kỳ thực để giảm bớt đối thủ, các môn phái đều cố thu thập càng nhiều càng tốt, tuy nhiên cướp đoạt lẫn nhau vẫn nằm trong khuôn khổ được cho phép.”
Doãn Từ: “Bang Kim Ngọc tự mình đứng ra tổ chức, lại biết rõ châu ngọc giấu nơi nào, há chẳng phải rất không công bằng à?’
Thấy Doãn Từ hứng thú với quỷ mộ, Thời Kính Chi lại cười tớn mắt: “Bang Kim Ngọc không xuống mộ. Bang này là liên minh của các thương nhân, bang chúng không có võ công gì đáng nói. Họ muốn chuẩn bị sẵn vàng bạc, chờ mua bán kỳ trân dưới quỷ mộ hơn… Chỉ cần có được một vật báu là cả đời ngươi đều không phải lo khoản ăn no mặc ấm.”
Doãn Từ thong thả: “Chẳng thà bán thẳng châu ngọc, còn dễ kiếm tiền hơn.”
Thời Kính Chi kinh hãi: “Thế thì còn gì là thú vị nữa!”
Xem thái độ hưng phấn của Thời Kính Chi thì chắc chắn là tay mơ mới chân ướt chân ráo ló mặt vào giang hồ. Quả nhiên người này liên quan đến quỷ mộ, cứ cho hắn sống thêm mấy ngày cũng không sao. Doãn Từ không trả lời, còn móc bánh bao ra gặm.
Chỉ chốc lát Thời Kính Chi đã lại gợi đề tài: “Tiểu huynh đệ xuống núi chuyến này… đã có đích đến chưa?”
Tới rồi tới rồi, tiểu tử này lôi mình vào cuộc, quả phải có mục đích riêng.
“Chưa. Ta định đi ngao du thiên hạ, rồi tìm một chỗ tốt mà xin đến làm công.”
“Hay là theo ta đi.” Thời Kính Chi nói giọng khẩn nài, “Kể ra thì xấu hổ, nhưng ta lang bạt lâu thế mà chưa từng được ăn bữa cơm nào ngon như tối qua. Ngươi chỉ cần chuẩn bị cơm nước, là mỗi tháng sẽ được hai lạng bạc. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Căn cốt ngươi không tồi, nếu không ngại thì bái ta làm sư phụ. Sau này có thể cùng nhau luyện võ, vừa khỏe mạnh vừa kéo dài tuổi thọ.” Thời Kính Chi cười càng thân thiết, ai ngờ chưa cười bao lâu đã lại bắt đầu thổ huyết.
Doãn Từ: “…”
Xem ra người này không chỉ là tay mơ giang hồ, mà còn là một tên lừa bịp. Với tuổi tác “hai mươi” của y, bắt đầu nhập môn học võ thì quả thực khó nhằn. Vả lại, trừ phương pháp chạy trốn khó tả của mình, người này cũng chưa cho thấy có gì đáng giá để học tập.
Kiểu này là muốn lừa gạt dân miền núi vô tri đây mà.
Sau khi hộc máu ngay lúc “kéo dài tuổi thọ”, Thời Kính Chi cũng tự lấy làm lúng túng. Hắn gượng cười, rồi nhanh chóng lau sạch máu đi. Doãn Từ không buồn để bụng, bởi y còn bận chú ý đến một vấn đề khác…
Hai luồng hơi thở đang đến gần.
Doãn Từ đã phát hiện ra từ sớm, hai tên sát thủ kia lởn vởn đằng xa hồi lâu chờ họ lơ là. Theo phong cách của giáo Xích Câu thì… ám khí sắp tới.
Cùng lúc đó, Thời Kính Chi lại bắt đầu tích cực bán mình: “Làm đồ đệ của ta, nếu ta gặp chuyện thì toàn bộ tiền tài của ta sẽ thuộc về ngươi. Nhà ta ở Dịch đô còn một tiệm thuốc nhỏ, nhưng trị giá không ít bạc đâu…”
“Được. Nhưng ngươi không lớn hơn ta nhiều, ta không quỳ xuống được. Nếu ngươi không để bụng thì ta có thể bái sư.”
“Ớ?” Thời Kính Chi không ngờ y dứt khoát đến vậy, phải ngây người tại chỗ hồi lâu mới hoàn hồn. “Ta lớn hơn ngươi bảy tuổi, quỳ thì không cần quỳ, dâng bát cơm bái sư là được.”
Thấy đối phương vẫn còn ngơ ngác, Doãn Từ bật cười.
Y vốn định trà trộn vào một môn phái nhỏ nào đó xuống mộ, quá trình hành động khiêm tốn, đổi lấy kết quả ngư ông đắc lợi. Thời Kính Chi bắt mắt, vừa khéo có thể tập trung sự chú ý của người khác, chẳng khác nào một lá chắn tuyệt vời.
Thời Kính Chi đã có đủ khả năng sống sót dưới tay giáo Xích Câu, thì đi theo hắn cũng không phải một lựa chọn vô nghĩa. Dù hắn có chết mình cũng không tổn thất điều gì.
Sát thủ rốt cuộc ra tay, phi tiêu xé gió vụt tới. Tròng đen co lại, Doãn Từ cẩn thận quan sát phản ứng của Thời Kính Chi.
Thời Kính Chi xoắn xuýt hồi lâu rồi chợt nhích lên trước, vừa vặn tránh gọn mấy mũi phi tiêu: “Dù ta nói thế này thì không hợp lý lắm… nhưng mà tiểu huynh đệ này, bái sư là chuyện lớn, ngươi thật sự không muốn nghĩ thêm à?”
Doãn Từ: “… Không cần.”
“Thật sự không cần? Ta… oái!”
Lại thêm mấy mũi phi tiêu lao tới, trong đó một mũi xoẹt qua vai Thời Kính Chi. Hắn rên lên, đoạn ném khăn lau máu xuống đất: “Ta cho ngươi một cơ hội đổi ý, nhìn cho kỹ.”
Ám sát bất thành, hai sát thủ quyết định hiện thân, trường đao lóe sáng rét lạnh. Thời Kính Chi nhấc tay lên…
“Khoan, hai vị cứ bình tĩnh, có gì từ từ nói.”
Làm sát thủ kỵ nhất là khinh địch. Hai người đã được chiêm nghiệm công pháp chạy trốn quái đản của hắn, nên cũng thật sự ngừng tay mà cảnh giác nhìn sang.
“Nghe nói quý giáo có một quy tắc, hễ không phải là huyết hải thâm cừu, thì sẽ chỉ phái ba lần sát thủ, không giết được ắt phải dừng tay. Thợ cắt tai đêm qua tính là lần thứ hai, vậy thì các ngươi hẳn là toán thứ ba.”
“Một gã quèn như ta, các ngươi cứ về bảo lạc mất rồi là được, sẽ không xử phạt quá nặng nề. Đã thế thì bây giờ chúng ta từ biệt nhé, thế nào?”
Một kẻ trong số đó rốt cuộc không nhịn được, rút kiếm xông lên: “Tầm bậy tầm bạ!”
Lần này Thời Kính Chi không chạy trốn nữa. Hắn thuận theo mà túm cánh tay đối phương quăng xa mấy chục thước, đến tận khi đập gãy hai cây thông trắng đằng xa.
“Quý giáo không thiếu châu ngọc, tranh đoạt cũng nằm trong quy tắc. Nếu chết chỉ vì chút thể diện thì quả thực không phải một nước đi khôn khéo. Cuối cùng xin lại một lần khuyên nhủ hai vị, trở về đi.”
Dứt lời, Thời Kính Chi vung lá cờ “thuốc đến bệnh tan”, tỏ rõ sẽ dùng cột cờ ứng chiến. Đám sát thủ không từ bỏ, cũng chẳng ngại công bằng, tất cả cùng giương kiếm lên nghênh chiến.
Doãn Từ đứng xem với vẻ hứng thú, ánh mắt trầm ngâm.
Chiêu thức của Thời Kính Chi không lề không lối, múa cờ trông mà phát khóc, tựa như một đứa trẻ luyện kiếm chưa lâu. Bộ pháp cũng phù phiếm, xiêu xiêu vẹo vẹo, lại chẳng giống như chỉ là giả bộ.
Thú vị ở chỗ, dù côn pháp bộ pháp của hắn có nát tươm đều đều, thì đám sát thủ vẫn không thể đắc lợi.
Ba người giao đấu không được bao lâu, một tên sát thủ đã bị chiêu thức rách cừ khôi này làm cho bối rối, phản xạ thoáng chậm hơn. Đúng lúc này Thời Kính Chi than nhẹ.
“Đắc tội.”
Nói đoạn hắn vỗ nhẹ lên quai hàm đối phương, đầu gã tức thì nổ tung như dưa hấu, trắng đỏ đan xem vãi tung đầy đất. Sát thủ còn lại cả kinh, chỉ kịp thấy người đối diện khua cờ, đã bị đánh bay nửa hộp sọ.
Lá cờ “thuốc đến bệnh tan” bị bắn đầy vệt máu, hai thi thể thân còn tản nhiệt, ươm mùi vào gió lạnh.
Doãn Từ nhíu mày.
Ngoại công và khinh công của người này bừa bãi, nhưng nội công lại thuộc hàng quái vật. Dù là chạy trốn khi trước hay đối chiến vừa rồi, Thời Kính Chi cũng chỉ dùng nội lực.
Chuyện này quả thực rợn người.
Bất đồng với ngoại công, nội công không phải là thứ có thể đạt được chỉ nhờ vào thiên phú hoặc giác ngộ, mà cần phải luyện tập miệt mài và đằng đẵng nhiều năm. Dù có tìm cao nhân quán đỉnh, thì cũng không những chỉ đạt được thành công nhỏ giọt, mà còn không thể vận dụng nội lực một cách tự nhiên. Nội lực kia đạt tới trình độ tinh thuần nhất, hiển nhiên phải do Thời Kính Chi tự mình luyện được.
Hắn mới hai bảy tuổi.
Ngay cả những kỳ tài học võ nghìn năm khó gặp, cũng phải chỉ luyện mình nội công từ khi bắt đầu nhận thức- hơn nữa phải là tu luyện bạt mạng cả ngày lẫn đêm- mới có thể đạt được đến trình độ như thế. Nhưng làm vậy rất vô nghĩa, mấy sát thủ ma giáo thì không nói, chứ một khi gặp phải cao thủ hàng đầu, Thời Kính Chi tất sẽ rơi vào thế bất lợi.
Rốt cuộc kẻ kỳ quặc này tới từ đâu?
“Sao rồi?” Thời Kính Chi chống cờ bước lại gần Doãn Từ, nét mặt có phần cười gượng. “Ta luôn ra tay như vậy, còn muốn làm đồ đệ của ta không?”
“Dĩ nhiên.” Ánh mắt Doãn Từ hắt sáng.
… Đã rất lâu y không gặp chuyện gì kỳ thú thế.
__________
Tác giả có lời:
Thời Kính Chi: Hay lắm, lừa được rồi.
Doãn Từ: Hay lắm, lừa được rồi.
(〃^ω^) 人 (=ω=〃)