Chương 73: Quay về nhà
- Trang Chủ
- Tia Sáng Trong Tôi - Tôi Chỉ Muốn Sống Một Cuộc Đời Trọn Vẹn
- Chương 73: Quay về nhà
Hai cổ chân cô đau, và bầm tím nên cứ đi cà nhắc. Tống Tử Kỳ vội láy xe đậu một góc sân, mở cửa nhà chính, và nắm tay Dao vào nhà.
– ‘Nơi này làm anh nhớ đến lúc đó…’, nhấc chân theo con đường nhỏ tiến vào trong, Tống Tử Kỳ gợi nhắc.
Dịch Dao tò mò, đưa mắt nhìn anh rồi liếc nhẹ sang nhà vệ sinh.
Tống Tử Kỳ vừa chỉ tay, vừa nói cười.
– Lúc đó anh đứng ở đây, còn em đứng chỗ này, em chỉ thấp như thế này thôi. Sau nhiều năm em vẫn vậy!
Song, cô nhanh nhẹn nhìn Tống Tử Kỳ, hai môi mím chặt, có hơi giận vì lời trêu chọc của anh.
– Nè, Tống Tử Kỳ!
– Nhưng anh rất thích em lùn lùn thế này, làm việc gì cũng dễ.
Bỏ lại anh phía sau, Dao đặt tay lên bức tường lạnh rồi men ra sau hè. Đứng lặng người, cô tròn mắt nhìn cây hoa giấy héo úa, hai mắt áng nước, tuy xúc động nhưng không khóc.
Tống Tử Kỳ khẽ lòn tay qua eo, và ôm chầm lấy cô. Kê đầu lên vai, anh thỏ thẻ vào tai.
– Cây hoa đó chết rồi, ngày mai anh sẽ trồng cây khác cho em.
– Nhưng em muốn ngắm hoa, đợi cây lớn thì rất lâu…
Dùi đầu vào cổ cô, Tống Tử Kỳ hạ giọng.
– Lần sau khi chúng ta về đây ở, không chừng nó đã cho hoa rồi.
Lời Tống Tử Kỳ nói đột nhiên cho Dao hy vọng, và đồng thời cũng là tia sáng cho tương lai tốt đẹp mà anh đã cam kết.
Hướng gió Nam thổi phà phà khiến cho lá cây ngoài vườn bay vào nhà. Cùng lúc đó, Tống Tử Kỳ hãy còn vòng tay qua người Dao, ôm cô từ phía sau. Cái chất tình của cảnh khiến đôi tình nhân đó cũng trông quá tình. Đặt chân vào nơi này, và ở cạnh Dịch Dao, Tống Tử Kỳ dường như đã có xúc cảm mà anh từng khao khát – thứ người ta gọi là “bình yên bên người thương”.
Sau hồi lặng thin, anh đột nhiên cất lời.
– Chúng ta sẽ dẫn con về đây sinh sống. Đợi thằng bé lớn lên, nơi này chỉ còn anh và em, anh chăm sóc em, em chăm sóc anh, hai chúng ta sẽ ở bên nhau tới già. Và thậm chí là mãi về sau này, anh vẫn muốn sinh ra và chết cùng lúc với em.
Dịch Dao lặng thin, không đáp.
– Không có con cũng không sao, cuộc sống chúng ta sẽ không vì thế mà buồn tẻ mà chỉ thiếu vắng tiếng trẻ con thôi.
Nói xong, Tống Tử Kỳ bỗng tròn mắt, giật mình khi Dịch Dao xoay người và dang tay ôm lại anh. Cô tựa đầu vào ngực, giọng khe khẽ.
– Anh có chuyện gì giấu em không?
– …
Hai mắt anh nheo lại, láo liên, không còn chất tình mà lại ẩn chứa sự chột dạ.
– Tử Kỳ, em rất sợ phải mạo hiểm, em không muốn mất đi bất cứ thứ gì nữa. Sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu đến sau cùng không còn anh hoặc em…
– Khi anh còn là cảnh sát, em sợ anh sẽ chết. Giờ đây khi anh trở về với gốc gác của mình…
Lặng thin trông giây lát, Dao đột nhiên hướng mắt về phía anh, cô cứng rắn.
– Em thà rằng anh chết đi còn hơn đánh mất chính mình!
– Dao, những việc anh làm không chỉ cho riêng mình anh. Sau này em sẽ hiểu…
Bỏ tay khỏi người anh, độ ấy, chiếc áo sơ mi của anh cũng bị nước mắt cô làm ướt.
Lau nước mắt, Dao hắng giọng.
– Em không cho anh về Tống gia vì em sợ hai đứa mình sẽ giống bố mẹ em.
– Những thứ em xem chỉ là báo lá cải thôi. Đừng nghĩ nhiều.
– Nhưng anh chưa từng dùng nước hoa!
Tuy chưa từng hé một lời về những điều người truyền thông bàn luận về Tống Tử Kỳ trên mạng, nhưng Dịch Dao luôn ghim nó trong lòng. Và cũng chỉ bản thân cô mới hiểu cảm giác đó là vừa sợ, vừa ghen.
– Ngay cả anh, em cũng không tin?
Đứng im, Dao nhìn đi nơi khác.
– Em đã từng tin mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Em đã từng tin bà sẽ sống mãi mãi, nhưng mọi chuyện sau đó thì sao?!
Đưa tay chạm vào cô, Tống Tử Kỳ kiên nhẫn.
– Đừng suy nghĩ bi quan, Dao à.
Ngắm nhìn cảnh xưa, mọi kỉ niệm cũ đột nhiên ùa về trong ký ức cô. Khi nhìn lại mọi thứ, cô mới thấy những năm qua mình chưa từng sống dễ dàng, và ngay cả chuyện yêu đương cũng không chắc chắn. Cứ hễ chuyện tốt sắp đến, ông trời lại tìm cách ngăn cản cô tiến về phía trước. Và ở thời khắc hiện tại, nếu Tống Tử Kỳ không từ chức thì đám cưới đã diễn ra, cô và anh cũng có thể làm một cặp đôi bình thường, sống bên nhau đến hết đời.
Hai vai run run vì bật khóc, Dao đặt tay lên miệng rồi cố ép tiếng nấc. Vội vàng lau nước mắt, rồi vội vàng thay đổi sắc mặt.
– Em đi thăm mộ bà, anh cứ ở lại đi.
– Em đói không?
– …
– Anh nấu ăn cho em, có được không?
Không đáp lời, Dao bỏ đi băng băng ra trước nhà.